Mục lục
CÔ VỢ HỢP ĐỒNG BỎ TRỐN CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1088


Những người khác không phải chết trong nhiệm vụ thì cũng đã đào thải trong quá trình huấn luyện.


Chỉ có cô ta và Bắc Đấu là vẫn còn sống tốt.


Cô bé, đừng làm cho tôi thất vọng?


Khó mà gặp được một mầm non tốt như vậy, cũng không thể để cho con bé bị hao tổn như vậy.


Nam Tinh quẳng bình thuốc trong tay ra, âm thầm quyết định sau này phải chuẩn bị nhiều thứ tốt để bồi bổ cho con bé.


Nguyên Thập Tam cầm cây gậy gỗ trong tay, dùng hết toàn bộ sức lực cuối cùng trên người hung hăng bổ về người giả phía trước.


Răng rắc!


Cây gậy gỗ vỡ làm đôi mà người giả cũng ầm ầm ngã xuống đất.


Cuối cùng cô bé cũng thông qua.


Hai đầu gối Nguyên Thập Tam chạm đất rồi bất ngờ quỳ xuống, phì phò thở ra hít vào từng ngụm không khí lớn.


Mồ hôi làm tầm mắt cô bé mơ hồ, mất một lúc lâu cô bé mới nhìn ra một người đi đôi bốt màu đỏ đang đứng trước mặt mình.


Theo đôi bốt nhìn lên chỉ thấy trên khuôn mặt lạnh lẽo của sư phụ cô bé, Nam Tinh, nở một nụ cười đã lâu không thấy.


Nguyên Thập Tam suy yếu mở miệng: “Sư phụ, đã qua rồi…”


Còn chưa nói hết câu Nguyên Thập Tam đã cảm thấy trước mắt tối sầm, cả người ngã ra mặt đất.


Nam Tinh ôm cả người cô bé lên, xoay người đi ra ngoài.


Mấy vị huấn luyện viên đi từ bên trong ra, nhao nhao chúc mừng cô ta: “Chúc mừng cô có được học trò giỏi nhé.”


Nam Tinh nhếch khóe miệng nở một nụ cười kiêu ngạo: “Cùng chung vui.”


Nói xong Nam Tinh liền bế Nguyên Thập Tam ra khỏi mật thất.


Lúc Nguyên Thập Tam tỉnh lại đã là buổi tối.


Cô bé định đứng lên, không ngờ toàn thân đau nhức đến mức cô bé phải kêu lên một tiếng, ngã về giường.


“Tỉnh rồi à?” Nam Tinh đi từ bên ngoài vào, trong tay bê một cái khay, trên khay bày một bữa ăn phong phú: “Ăn cơm trước đi.”


“Tôi, tôi đủ tư cách rồi sao?” Ánh mắt Nguyên Thập Tam bất an né tránh, không dám nhìn Nam Tinh.


Nam Tinh không nói gì, chỉ đặt đồ ăn xuống trước mặt cô bé.


Nguyên Thập Tam trầm mặc một lúc rồi thông minh không hỏi tới nữa, sau đó cầm đũa lên, dùng bàn tay đang run rẩy yên lặng ăn hết đồ ăn trước mặt.


Ở chỗ tổng bộ của căn cứ cô bé đã học được rằng không thể lãng phí lương thực.


Bởi vì bất cứ lúc nào cô bé cũng có thể bị đói bụng vì huấn luyện thất bại.


Cô bé cũng đã học được cách trầm mặc.


Nên nói thì nói, không nên nói thì tuyệt đối không cần nói.


Người ở tổng bộ của căn cứ đều nói năng lực của cô bé là trời cho, nhất định sẽ trở thành thành viên của khu nội.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK