Tiết Tuyết đang ngồi trong chiếc xe đậu ở xa xa, cô nói với Dư Khiết: “Theo cô, họ có thể tìm được Lý Tư không?”
Dư Khiết không ngoảnh đầu lại mà đáp: “Ai biết được? Cô Tiết biết sao?”
Tiết Tuyết cười nhẹ: “Tôi làm sao biết được chứ! Tôi cũng đâu phải nhà tiên tri!”
Dư Khiết thở dài, như vô ý mà nói: “Tuy là tôi cũng không thích Lý Tư, nhưng tôi cũng không hi vọng cô ấy bị nguy hiểm đến tính mạng. Cô ta phạm lỗi gì thì đã có pháp luật xử lý, không ai được phép tự cho mình cái quyền xử phạt cô ấy. Cô nói đúng không?
Tiết Tuyết khẽ giật mình.
Cô ấy biết Dư Khiết ám chỉ điều gì.
Nhưng mà nghĩ lại, Dư Khiết chắc là cũng chẳng biết gì đâu.
Tất cả dấu vết đã được xử lý sạch sẽ như vậy, sẽ không ai biết được chân tướng sự việc.
Tiết Tuyết cố làm ra vẻ bình tĩnh nói: “Luật sư Dư Khiết quả nhiên thấu hiểu lẽ phải.”
Dư Khiết cười cười, tiếp tục nghe nội dung báo cáo qua tai nghe
Trời đã rất tối, đoàn xe không thể tiếp tục đi tiếp, đành cắm trại tại chỗ.
Hơn nữa tìm kiếm ban đêm thực sự không có lợi. Ánh sáng quá tối, sẽ có rất nhiều sai sót.
Đoàn xe tìm một nơi bằng phẳng và dựng lều.
Mặc Tử Hân nhìn trời tối đen như mực trong lòng không an. Anh cảm thấy Lý Tư e là đã gặp chuyện không hay rồi.
Huấn luyện viên trước khi chết đã giao phó Lý Tư cho anh, lần này anh đã phụ lòng nhờ cậy của huấn luyện viên rồi.
Nhưng cũng mong là sau chuyện này, Lý Tư sẽ thực sự trưởng thành, sẽ không còn bốc đồng, không hiểu chuyện nữa
Mặc Tử Hân đau đầu xoa xoa tráng, nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân.
Mặc Tử Hân quay lại nhìn, thì thấy Tiết Tuyết mặc áo khoác đi tới, trên tay là thức ăn vẫn còn nóng bốc khói: “Anh ăn chút gì đi.”
Mặc Tử Hân thuận tay nhận lấy, cũng không ghét bỏ môi trường thôn quê gì nhiều, nên ăn như vậy.
Nhưng thức ăn vẫn rất ngon.
Thân là tổng giám đốc tập đoàn Mặc Thị, môi trường có thể xấu, nhưng chất lượng bữa ăn sẽ không tồi.
Tiết Tuyết cũng không rời đi, cô ta ngồi xuống bên cạnh Mặc Tử Hân và ăn cùng anh.
Mặc dù Mặc Tư Hân vẫn cứ ngồi ở một chiếc bàn đơn giản, nhưng ăn uống vẫn rất kiêu ngạo.
Tiết Tuyết cảm thấy cho dù hai người không nói chuyện, chỉ ngồi ăn với nhau như vậy, cũng cảm thấy một mảnh hồng.
Tuy nhiên, Tiết Tuyết chưa hồng hào được bao lâu, khi nghe được một câu của Mặc Tử Hân, thiếu chút nữa máu toàn thân cô ta gần như đông cứng lại: “Lý Tư không hiểu chuyện, nên chịu chút giáo huấn. Giáo huấn có thể, đừng gây chết người. ”
Tiết Tuyết khô khan nói: “Tôi không biết anh đang nói cái gì.”
Mặc Tử Hân liếc Tiết Tuyết một cái đầy ẩn ý, rồi cúi đầu tiếp tục ăn, cũng không nói gì nữa.
Tiết Tuyết không ngồi yên được nữa, lập tức đứng dậy: “Tôi ăn no rồi, tôi đi xem người khác.”
Mặc Tử Hân lạnh lùng nhìn bóng lưng của cô ta, không nói được lời nào.