Hirayama Jiro cảnh giác nhìn Thượng Kha: “Anh mau đi yêu đương đi, đừng mơ tưởng đến vợ tôi nữa. Kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, anh đều không đến lượt đâu.”
Thượng Kha cười khẽ “Mỏi mắt mong chờ.”
Hai người đàn ông nhìn nhau, ánh mắt bắn ra tia lửa.
Cách đó không xa, Vân Mộ Dung tựa người vào trên người Tương Dật Hải, Tương Dật Hải nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy, vuốt ve phần bụng đã nhô hẳn lên của Vân Mộ Dung, dịu dàng nói “Tiểu bảo bối của cha, các con phải ngoan đấy nhé, đừng có để mẹ con phải vất vả quá. Nếu không, chờ các con ra đời, xem cha xử lý các con thế nào.”
Như nghe thấy lời đe dọa của anh ta, hai tiểu bảo bối trong bụng không thèm khách sáo trở mình, lười phản ứng người cha ruột coi tình yêu như nước uống qua ngày.
Vân Mộ Dung lườm anh, nói: “Bé yêu của em tự nhiên là ngoan nhất, anh còn bắt nạt bọn nó.”
Tương Dật Hải cười ha hả nói: “Đúng đúng đúng, vợ nói đúng, vợ nói gì cũng đúng.”
Ở trong góc gần đó, Cố Hề Hề cũng buôn chuyện với Doãn Tư Thần: “Anh nói thử xem, nếu mười năm trước, Thượng Kha nhìn thấy bộ mặt thật của Nhiễm Tịch Vi, kiên định chống lại nhà mình, lựa chọn ở bên Nhược Na, sẽ có kết cục thế nào nhỉ?”
Doãn Tư Thần bá đạo kéo Cố Hề Hề vào trong vòng tay của mình, vui vẻ đút cho cô ăn, thấy Cố Hề Hề ăn, anh vui vẻ nói: “Trên thế giới này, không tồn tại nếu như. Nếu cố ép phải nói nếu như, vậy cũng chỉ có thể nói, người đó không phải là Thượng Kha, một người khác cũng không phải là Mộc Nhược Na.”
Cố Hề Hề vừa ăn vừa hỏi ngược lại: “Nếu nói trên đời này thật sự có tồn tại thế giới song song, vậy ở thế giới khác, cũng có một Thượng Kha và Mộc Nhược Na đúng không?”
“Có thể.” Doãn Tư Thần cong khóe môi cười: “Nhưng dù ở thế giới nào, chúng ta cũng chắc chắn sẽ ở bên nhau.”
Duẫn Tư Thần ngang ngược vô lý, từ chối chấp nhận bất cứ lời phản bác nào.
Bữa tiệc kết thúc, Thượng Kha không trở về Thượng gia.
Ngay khi vừa mở cửa phòng khách sạn, anh ta nhìn thấy mẹ mình rưng rưng nước mắt đứng ở sau cửa: “Con trai, có phải con thật sự không tha thứ cho mẹ không? Mẹ xin lỗi con, nhận lỗi với con, con về nhà đi, có được không?”
Thượng Kha lập tức ngẩn người, sau đó nở nụ cười khổ.
Đúng vậy, anh ta đi đâu, làm chuyện gì, sao có thể lừa được ánh mắt của người trong nhà?
“Con nói chưa đủ rõ ràng à?” Thượng Kha bất lực nói: “Con đã từ bỏ quyền thừa kế Thượng gia rồi, mọi người không thể để cho con một con đường sống à?”
“Mẹ không có ý ép con, cho dù con có từ bỏ tất cả mọi thứ của Thượng gia, con vẫn là con trai của mẹ mà Chẳng lẽ con không cần cả mẹ sao?” Thượng phu nhân thật sự đã biết lỗi rồi, bà ta buông bỏ sự cao quý của mình, tự mình tới cửa, thỉnh cầu con trai tha thứ cho mình: “Cô Mộc, mẹ đã thành thừa nhận lỗi lầm của mình có, e đã gặp cô ấy đã tha thứ cho mẹ, con không thể cũng tha thứ cho mẹ sao? Mẹ đã lớn tuổi rồi, chẳng biết còn sống trên đời này được bao lâu nữa. Con trai, trước khi chết, mẹ muốn nhìn thấy con thêm lần nữa, có được không?”
Trái tim của Thượng Kha lập tức mềm nhũn.
Trên thực tế, buổi tụ tập hôm nay, cũng đã khiến anh ta hoàn toàn buông xuống một số chuyện.
Đúng vậy, quá khứ, đều đã là quá khứ rồi.
Con người ta ai cũng phải nhìn về phía trước, không thể cứ luôn sống trong quá khứ được.
“Dù thế nào tiểu Cẩn cũng là con của con.” Thượng phu nhân thấp giọng nói; “Mẹ biết con không muốn nhìn thấy mẹ của thằng bé. Thế nên, cô ta đã đi xa rồi, cũng sẽ không quấy rầy đến con nữa. Cho dù con có giận mẹ, nhưng đứa bé là vô tội.”
Thượng Kha khẽ thở dài “Con biết.”