Nhưng mà Đức Vân xã không ở bên này nha.
Cố Hề Hề lễ phép gật gật đầu: “Có thể.”
Người đàn ông kia rạo rực trong lòng, lập tức ngồi ở ghế đối diện nhìn Cố Hề Hề chằm chằm.
Trời ạ, người thật còn đẹp hơn.
Trái tim bé nhỏ của Chu Mãng đang run rẩy.
Đây mới là nữ thần chân chính nha.
Là nữ thần hoàn toàn không động dao!
Chu Mãng kích động buột miệng thốt ra: “Mỹ nữ tên gì? Đã kết hôn hay chưa? Năm nay bao nhiêu tuổi vậy?”
Cổ Hề Hề cho rằng mình nghe lầm.
Cô nhìn xung quanh một lượt, hình như không có ai khác.
Anh ta đang nói chuyện với mình sao?
“Tôi gọi là Chu Mãng, không biết mỹ nữ tên gọi là gì?” ánh mắt Chu Mãng tỏa sáng nhìn Cổ Hề Hề, làm sao bây giờ, tim càng đập càng nhanh. Mỹ nữ quả thật đẹp như tưởng tượng của mình vậy, mặt mày này, thần thái này, quả thật giống hệt nữ thần trong mộng của mình.
Chẳng lẽ tiếng lòng của mình đã bị ông trời nghe được, cho nên mang tiên nữ tới cho mình?
Cổ Hề Hề buồn cười nhìn đối phương, bao nhiêu năm rồi cô chưa gặp được cảnh có người tiếp cận mình nhỉ?
Người đàn ông trước mặt này là thật sự không biết thân phận của cô hay là giả vờ không biết đấy?
Nếu anh ta biết thân phận của cô mà còn dám tới gần, cô thật sự kính ngưỡng đối phương thật có dũng khí.
Nếu để Tư Thần biết, ha ha….
Ban đầu cô còn tưởng là người quen của thiếu phu nhân, nhưng chờ tới gần mới biết được cô không quen người đàn ông này.
Thân là trợ lý sinh hoạt của thiếu phu nhân, cô nhớ rất rõ những người quen của cô ấy nhưng hiển nhiên người đàn ông trước mặt này không nằm trong danh sách đó.
“Đến từ Chu gia thành phố X.” Cố Hề Hề bình tĩnh trả lời: “Hẳn là một trong cách đối thủ tham gia đấu thầu. Khoan đã, Chu gia? Vậy chẳng phải là đối thủ đáng gờm nhất của chúng ta hay sao?”
Vương Ương nói: “Thì ra là anh ta. Tôi đã biết, anh ta có cô em gái tên là Chu Nghệ.”
Cố Hề Hề bừng tỉnh đại ngộ, vừa xoay đầu đã thấy được Lâm Phong đứng bên người Mộc Nhược Na.
Cái sâu xa này thật là thú vị nha.
“Làm sao vậy?” Mộc Nhược Na kéo Cố Hề Hề đi tới một góc, ngồi xuống để tiện trò chuyện, đám trợ lý để đồ ăn xuống rồi dịch người sang bên cạnh, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.
Cố Hề Hề bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Cố Hề Hề mặt không biểu cảm, cự tuyệt: “Xin lỗi, tôi đã kết hôn.”
Tươi cười trên mặt Chu Mãng lập tức cứng lại rồi, anh ta buột miệng thốt ra: “Sao có thể?”
Lâm Phong tựa hồ nhận ra ánh mắt của Cố Hề Hề, anh ta quay đầu nhìn lại, sau đó nở nụ cười sáng lạn.
Cố Hề Hề đi về phía Mộc Nhược Na, nói với cô ấy: “Người Chu gia kia có bị ngốc không vậy?”
Thành phố X và thành phố N cách nhau gần vạn dặm, anh ta chưa thấy qua mình cũng rất bình thường.
Nhưng mà người thành phố X tới thành phố N làm gì?