Đậu Miêu cũng cười bồi:
“Hai ngày này đã làm phiền mọi người quá ạ.”
Thẩm phu nhân lập tức đứng bật dậy:
“Không phiền đâu, sao mà phiền được chứ. Hiểu Tinh, con mau tiễn các cô ấy đi đi.”
“Dạ.”
Thẩm Hiểu Tinh cũng đứng ngay dậy, anh ta hoàn toàn chẳng thèm vào dính dáng đến mấy chuyện vớ vẩn này. Điều anh ta muốn duy nhất chính là từ chỗ Đậu Miêu kiếm được tiền, thật nhiều tiền!
“Khoan đã! Thưa cô Đậu, xin cô chờ một chút! Cô cả, xin cô đợi một chút!”
Tiểu Tứ bồn chồn, nhấp nhổm mãi, sau lại quay đầu nhìn Thẩm Ngư, ánh mắt xéo xắc:
“Thẩm Ngư, tôi chỉ hỏi ông một câu duy nhất. Bao nhiêu năm qua tôi đi theo ông, tôi chẳng muốn bất kỳ thứ gì từ ông cả, nhưng ngay bây giờ tôi muốn con tôi có được tấm vé nhập học trường quý tộc này. Rốt cuộc ông cho hay không cho?”
Thẩm Ngư nhướng mày, không vui một chút nào.
Tiểu Tứ trước giờ luôn hiển hiện trước mặt ông ta là một người phụ nữ tinh tế, biết điều, dịu dàng, chưa kể còn luôn biết cách an ủi, vỗ về tâm trạng của ông ta.
Mà một người lộ vẻ sắc bén như lúc này đây, ông ta hoàn toàn không ưa được.
Thẩm Ngư chưa bao giờ thích loại phụ nữ tỏ vẻ ưu việt.
Chẳng hạn như mẹ của Thẩm Khả Khả đấy, một người đàn bà quá sức tài ba, mạnh mẽ, dẫn đến việc ông ta căm ghét, thế nên mới ra ngoài ngoại tình cho bõ tức.
Ông ta tưởng như Tiểu Tứ vốn luôn là một người phụ nữ dịu hiền, chẳng ngờ đó chỉ là diễn kịch cho ông ta xem mà thôi. Điều này khiến Thẩm Ngư cực kỳ khó chịu, ông ta bật lại:
“Tôi nói, với con gái mình tôi sẽ có những sắp xếp khác.”
Tiểu Tứ bật cười sang sảng, cười đến mức chảy cả nước mắt. Gần như nghiến răng ken két mà nói:
“Thẩm Ngư, rồi ông sẽ phải hối hận!”
Dứt lời, Tiểu Tứ gọi con mình lại, dẫn nó lập tức rời khỏi nơi này.
Hôm nay, cô ấy coi như đã nhận ra được bộ mặt thật của Thẩm Ngư rồi.
Cả đời này cô ta đúng là một ả đàn bà mù, vậy mà luôn tin tưởng rằng tình cảm của Thẩm Ngư đối với mình là thật.
Thật cái con mẹ nó chứ thật! Tất cả đều chỉ là lừa gạt!
Tiểu Ngũ cũng đứng phắt dậy, lên tiếng:
“Anh Thẩm, nếu anh đã quyết như thế, em cũng không muốn nói gì thêm nữa. Em muốn nói thẳng, em sinh cho anh được hai đứa con, coi như anh không cho chúng nó cơ hội nhập học kỳ này, thế thì cho mẹ con em tiền đi! Thời điểm em vừa mới theo anh, em cũng chỉ mới mười tám tuổi mà thôi, em chẳng có chút bản lĩnh nào để bươn chải bên ngoài mà nuôi hai đứa con chúng mình cho được. Em chỉ cần tiền. Anh cho em năm triệu đi, em đảm bảo sẽ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”
Chẳng qua chỉ muốn tiền thôi mà, Thẩm Ngư cảm thấy điều kiện này vẫn còn chấp nhận được, vì vậy lập tức gật đầu chấp thuận:
“Được, em về trước đi, lát nữa xong việc anh sẽ chuyển tiền vào tài khoản cho em.”
Tiểu Ngũ nghe được đáp án mình muốn, cũng không luyên thuyên thêm bất kỳ câu nào nữa, gọi hai đứa con của mình lại rồi kéo va li cùng nhau rời khỏi căn nhà.
Tiểu Lục nhìn lại Tiểu Tam và bà cả Thẩm, lại quay sang nhìn bộ mặt giương giương tự đắc của Tiểu Thất, bấy giờ gật đầu ra chiều hiểu rõ, cũng tỏ ý:
“Em biết rõ, chỉ cần chúng em sinh ra con gái thì sẽ chẳng có được kết quả gì tốt đẹp. Thẩm Ngư, em cũng chẳng còn biết nói gì hơn nữa, em cũng giống cô ấy. Anh đưa em năm triệu, em sẽ không xía vào chuyện này nữa. Nếu như số tiền này anh chuyển thiếu dù chỉ một đồng, cũng đừng trách em không nể tình cảm bao lâu nay của chúng ta!”