Vì vậy, mâu thuẫn rất nhanh chóng xảy ra.
Đợi lúc Dư Khiết trở về, hai nhân chứng đang ở trong phòng bếp cãi nhau ầm ĩ.
“Cô nói những điểm tâm này là của cô thì thật sự là của cô chắc?” Bà Tiết cũng không phải là người hiền lành gì, lập tức phản kích lại: “Tôi còn nói nó là của tôi đấy! Ở đây là nhà họ Mặc, không phải nhà họ Lý cô.”
Tiết Tuyết đứng bên cạnh khuyên can: “Mẹ, thôi bỏ đi, không phải chỉ là điểm tâm thôi sao, chúng ta không ăn nữa.”
“Ăn chứ, tại sao lại không ăn?” Bà Tiết tức giận thở phì phì nói: “Chúng ta cũng là khách ở đây, dựa vào cái gì mà phải nhường nhịn cô ta?”
Lý Tư cười lạnh một tiếng: “Dựa vào cái gì à? Chính là dựa vào việc tôi và anh Tử Hân có giao tình đấy!”
Những người đứng xung quanh bỗng chốc đều yên lặng.
Lý Tư cao ngạo hất cằm mình lên, lạnh lùng nhìn những người xung quanh, nói: “Các người cảm thấy ở trong trang viên nhà họ Mặc thì chính là khách quý của nhà họ Mặc chắc? Mặt mũi cũng to thật đấy! Mấy ngày này các người đã gặp được anh Tử Hân chưa? Anh ấy chắc chắn sẽ không lãng phí thời gian với các người đâu. Nhưng mà nếu như tôi có chuyện gì đó, anh Tử Hân sẽ là người đầu tiên xuất hiện trước mặt tôi đấy, anh ấy sẽ bảo vệ tôi, sẽ không người bất cứ ai bắt nạt tôi! Chỉ dựa vào điểm này thôi thì những thứ mà tôi ăn, tự nhiên cũng không giống với các người rôi!”.
“Còn nữa, nguyên liệu của món điểm tâm này không phải có nguồn gốc sản xuất từ Malaysia đâu, mà là được gieo trồng và sản xuất trên cao nguyên có độ cao hơn bốn nghìn mét so với mặt nước biển, số người được ăn nó ở trên toàn thế giới này cũng không vượt quá nổi năm mươi người. Tôi có thể ăn được nó là nhờ phúc của anh Tử Hân cả. Một nhà họ Tiết bé nhỏ của bà, có tài đức gì mà có thể ăn loại nguyên liệu đắt tiền này chứ? Bà có biết cái đĩa điểm tâm trong tay bà, giá trị của nó bằng cả một chiếc xe thể thao Lotus không?”
Lời nói của Lý Tư khiến mọi người đứng vây xem bị sốc mạnh.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào đĩa bánh trên tay bà Tiết, trong lòng không khỏi cảm thán, tuy rằng bọn họ cũng có thể ăn được loại điểm tâm đắt đỏ này, nhưng mà có điên mới đi ăn loại đồ ăn đắt như vậy.
Chỉ một đĩa điểm tâm mà giá hơn ba tỷ!
Chắc chắn là ăn không nổi rồi!
Bà Tiết bị Lý Tư trách móc thì mặt mũi tái xanh lại, cảm thấy đĩa điểm tâm trong tay mình có chút bỏng tay, cũng không tiếp tục cả vú lấp miệng em nữa, chỉ có thể đem lòng hận mà đặt đĩa điểm tâm lên trên bàn, nói: “Không ăn thì không ăn, có cái gì mà đặc biệt hơn người chứ?”
Lý Tư giống như một vị tướng quân chiến thắng, hừ một tiếng liền bưng cái đĩa rời đi.
Dư Khiết đứng thu hết cả màn này vào trong mắt, bất đắc dĩ thở dài một hơi, Lý Tư mãi mãi vẫn sẽ luôn tự cao, ngạo mạn như vậy.
Cũng không biết cô ta ở lại bên cạnh tổng giám đốc Mặc rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa.
Tiết Tuyết nghe thấy những lời của Lý Tư, ánh mắt liền chuyển động.
Tuy rằng cô ta đã sớm nghe nói về sự giàu có của nhà họ Mặc, nhưng lại không ngờ rằng, nhà họ Mặc lại có thể giàu có đến mức độ này.
Đối với một đĩa điểm tâm thôi cũng là giá của cả chiếc xe thể thao rôi.
Vậy thì nếu như bản thân mình trở thành nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Mặc, khố tài sản phú quý còn không phải sẽ vào tay cô ta sao?
Tiết Tuyết kéo mẹ mình ra ngoài, ra hiệu cho bà ta đừng gây sự nữa. Không cần được cái lợi nhỏ mà mất đi cái lớn hơn.
Bà Tiết cũng biết mục đích bản thân mình tới đây làm gì, cũng biết với mấy chuyện này không nên làm lớn chuyện, cho dù bị xấu hổ nhưng chỉ có thể dằn lòng lại để con gái mình kéo rời khỏi nơi đó.