Tiết Tuyết một câu lấy lòng cả hai người, quả thực là một người không dễ khiến cho người ta chán ghét.
Mặc Tử Hân và Dư Khiết cũng không ngoại lệ.
Trước khi Tiết Tuyết chủ động biểu thị sự theo đuổi, mọi người làm bạn bè, là tốt rồi.
Dư Khiết mở miệng nói: “Cô Tiết vẫn là thành ý tràn đầy. Phần phương án kinh doanh này, mỗi điều khoản đều có lợi cho công ty nhỏ này của chúng tôi, hầu hết sự hạn chế đều dành cho quý công ty. Cô Tiết, thực sự không lo lắng, hợp đồng một khi ký kết, liền làm hại thuyền của chúng tôi sao?”
Nhìn thấy ý cười đùa của Dư Khiết, Tiết Tuyết lập tức nói: “Dư Khiết, cô nói là lên trộm tàu, vậy tổng giám đốc Mặc thân làm người lái tàu chính, làm sao sẽ ngồi nhìn mặc kệ sự sống chết của em trai nhỏ chúng ta.”
Nói xong, Tiết Tuyết hướng về phía tổng giám đốc Mặc nháy mắt cười nói: “Tổng giám đốc Mặc, ngài nói xem?”
Mặc Tử Hân trước mắt một trận hoảng hốt.
Năm đó, Hề Hề cũng là như vậy hướng về phía anh ta cười.
Năm đó, Hề Hề cũng là như vậy làm nũng với anh ta.
Năm đó, Hề Hề cũng là như vậy toàn tâm toàn ý tin tưởng bản thân.
Nhìn thấy trước mắt khuôn mặt giống Cố Hề Hề như vậy, Mặc Tử Hân kiên định từ trước đến nay, trong nháy mắt có một chút dao động.
Cho dù anh ta không thể lúc nào cũng nhìn thấy Cố Hề Hề, cho dù là một người giả mạo ở ngay trước mắt, có phải có thể giải được nỗi khổ tương tư hay không?
Mặc Tử Hân ma xui quỷ khiến mở miệng nói: “Nếu cô đã muốn lên con tàu của tôi như vậy, vậy thì như nguyện vọng của cô đi.”
Tiết tuyết sau khi nghe xong câu này liền hết sức vui mừng nói: “Vậy thì cảm ơn tổng giám đốc Mặc đã thành toàn rồi.”
Dư Khiết dường như có chút kinh ngạc.
Tổng giám đốc Mặc vẫn luôn không phải là người dễ bị giao động như vậy, nhưng hôm nay,…
Xem ra, khuôn mặt này, quả nhiên vẫn là có tác dụng.
Chỉ là, Tiết Tuyết cô ta…
Bỏ đi.
Chuyện của bọn họ, thì để bọn họ tự mình đi giải quyết đi.
Dư Khiết lập tức nói: “Chúc mừng cô Tiết.”
“Chúng ta đều đã là người chung một hội rồi, còn kiêu tôi là cô Tiết, có phải là quá xa lạ rồi không? Tôi đã gọi cô một tiếng Dư Khiết rồi.” Tiết Tuyết khẽ nở nụ cười: “Tôi sau này cũng sẽ ở đây chuẩn bị một phòng làm việc, thuận tiện bàn việc, cũng thuận tiện thỉnh giáo cô. Dư Khiết, cô cũng không được ghét bỏ tôi đó!”
Dư Khiết quay đầu nhìn Mặc Tử Hân, nhìn Mặc tử Hân không có từ chối, lúc này mới mở miệng nói: “Được thôi, tuyệt đối sẽ không ghét bỏ cô!”
Ngay sau đó, Tiết Tuyết liền công khai ở tập đoàn tài chính Mặc Thị làm việc ở tổng bộ như vậy, có một văn phòng riêng của mình.
Mặc dù không cần tập đoàn tài chính Mặc Thị phát lương cho cô ta, nhưng mà, đích thực là cùng đi làm cùng tan làm với nhau.