Giây tiếp theo, giữa không trung, chợt phát nổ lên một vùng pháo hoa xán lạn!
“Em…” Nhất Nhiễm khó khăn vươn tay hướng tới Vân Mạc Dung muốn bắt lấy cô ấy: “Nặc Nặc, đừng đi…”
“Rất xin lỗi, tôi đã lợi dụng sự tin tưởng của anh, chọn mua thêm rất nhiều dược phẩm. Anh không hiểu trung y, cho nên anh không hiểu các vị thuốc khác nhau, dựa theo tỉ lệ khán nhau, dùng những thứ thuốc đó cũng có thể làm thành thuốc mê.” Vân Mạc Dung không có ý định giấu giếm anh ta: “Từ ngày đó khi tôi bắt đầu ra tay trị liệu cho anh, tôi cũng đã lên kế hoạch cho ngày này.”
Vành mắt Nhất Nhiễm lập tức đỏ, ai oán nhìn Vân Mạc Dung như vậy.
“Đây là kế hoạch mà tôi đã cùng với Hề Hề tính toán ra. Buổi tối ngày đó lúc tôi theo anh dời đi, tôi cùng với Hề Hề đã đặt ra một cái ám hiệu. Cái ám hiệu này, cũng chỉ có tôi cùng với Hề Hề mới có thể xem hiểu. May mà em gái tôi không có làm tôi thất vọng, con bé đã xem hiểu ám hiệu của tôi. Doãn Tư Thần cùng Mặc Tử Hân giả vờ rời khỏi thành phố R, về thành phố của chính mình. Đây là một viên đạn vô hình. Trên thực tế, người của bọn họ vẫn luôn ở gần đó chờ đợi, trước nay bọn họ chưa từng từ bỏ.”
“Nơi này tuy rằng khả năng che chắn tín hiệu rất tốt, người bình thường căn bản sẽ không thể tìm thấy. Chính vẫn là giống như quang cảnh ngày đó, mấy chục ngày đều chưa từng thay đổi, cũng sẽ nhìn ra manh mối. Thời điểm tôi bắt đầu tìm mua thuốc cho anh, sẽ cố ý mua nhiều thêm một loại thuốc, là đương quy.” Vân Mạc Dung nhàn nhạt nói: “Đương quy là ám hiệu của tôi và Hề Hề. Cho nên, Hề Hề có thể thông qua đương quy tìm được những nơi gần đó.”
“Tôi dùng đá tiêu, lưu huỳnh và than củi, kết hợp với thuốc súng làm ra pháo hoa.” Vân Mạc Dung lẳng lặng nói: “Đây là tín hiệu mà tôi và Hề Hề đã ước định. Đại khái sau mười phút nữa, Hề Hề liền sẽ đến đón tôi rời đi!”
Nước mắt của Nhất Nhiễm lập tức lăn ra trong hốc mắt, gắt gao nhìn Vân Nặc như vậy.
“Tôi phải đi.” Vân Mạc Dung lui về sau một bước: “Mấy ngày này cảm ơn anh đã chăm sóc, nhưng mà chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nữa.”
Nhất nhiễm không ngừng lắc đầu, anh ta muốn giữ chặt Vân Mạc Dung, nhưng cho dù cố gắn như thế nào vẫn là không thể động đậy nổi.
Một trận tiếng gầm rú trên đỉnh đầu.
Vân Mạc Dung ngẩng đầu nhìn lên liền thấy một chiếc trực thăng, xoay quanh rồi hướng tới về phía bên này.
Vân Mạc Dung không hề do dự, xoay người muốn đi.
Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng vang lớn thình thịch.
Vân Mạc Dung ý thức được bước chân đứng lại, quay đầu nhìn qua.
Lại thấy Nhất Nhiễm từ trên bàn lăn đến trên mặt đất, đôi mắt rưng rưng, ra sức cố bò lại hướng tới phía cô ấy.
Anh ta run rẩy môi, tuy rằng nói không ra lời, nhưng Vân Mạc Dung vẫn có thể từ hình tượng môi anh ta nhìn liền đã hiểu, lời anh ta muốn nói chính là, ‘Vân Nặc, em đã đồng ý với tôi, em đã nói, sẽ không rời khỏi tôi!’
Một Nhất Nhiễm đã từng đẹp trai phong độ, hiện giờ lại chật vật không ra bộ dáng gì.
Hốc mắt anh ta chảy nước mắt, không chút nào giả dối.
Vân Mạc Dung biết, anh ta đã thật sự có tình cảm với mình.
Nhưng mà, rất xin lỗi.
Phần cảm tình này, cô ấy không thể tiếp thu.