Mục lục
CÔ VỢ HỢP ĐỒNG BỎ TRỐN CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1490


“Cơ thể Tiểu Nhạc không khỏe mạnh, luôn phát bệnh, mỗi năm tiền viện phí là hai vạn, trong nhà thật sự không có tiền. Lúc ấy con tới nhà xin tiền tiêu vặt, thật sự là trong nhà không còn tiền thật.”


“Không có tiền thì sao không giải thích cho con. Chuyện này không thể nói lý lẽ cho con được sao?” Dư Khiết hỏi lại.


“Bố. Chẳng phải là bố sơ suất sao?” Ông Dư xoa mặt nói: “Tiểu Khiết, bố không phủ nhận quá khứ sai lầm của mình, bố xin lỗi con. Con trách bố như nào cũng được, bố sẽ không nói tiếng nào. Tiểu Nhạc dù sao cũng là em trai con, coi như là mặt mũi của bố, tương lai bố và dì có đi thì con có thế giúp bố chăm sóc Tiểu Nhạc một chút được không?”


“Không được.” Dư Khuyết dứt khoát từ chối: “Con các người thì các người chăm sóc đi! Tôi chỉ có trách nhiệm phụng dưỡng ông và mẹ, không có nhiệm vụ với con trai của mẹ kế. Sau khi tôi vào Đại học, tôi lấy của dì ba trăm tệ thì trả lại ba trăm tệ, những thứ khác tôi không thể cho.”


“Dì không có nghĩa vụ nuôi nấng đối với tôi, vậy nên tôi cũng không có trách nhiệm phải phụng dưỡng đối với dì. Tương tự, mẹ tôi bên kia cũng thế. Tôi chỉ có nghĩa vụ và trách nhiệm phụng dưỡng đối với bố và mẹ, nhưng mà cũng chỉ như thế mà thôi.” Dư Khiết không chỉ hà khắc đối với mẹ mình, đối với bố cũng vô cùng hà khắc.


Tổn thương nhiều năm như vậy, chỉ với dăm ba câu sao có thể buông xuống được?


Cô ấy là con người, cũng không phải làm từ thiện!


Người này bảo cô ấy cho một cơ hội, người kia bảo cô ấy cho một cơ hội, mỗi ngày cô ấy đều làm từ thiện, có mệt không chứ?


Ông Dư hiển nhiên không nghĩ tới, thái độ của con gái lại cứng rắn như vậy.


“Mẹ tôi nói cho bố biết tin này, có tâm tư gì, so với bố tôi còn rõ ràng hơn.” Dư Khiết nói: “Về sau điện thoại bên kia bố đừng nhận, trái lại tôi đã lớn rồi, bà ta cũng không cần thảo luận với bố về chuyện làm sao nuôi tôi nữa.”


Ông Dư rầu rĩ đáp một tiếng.


“Có phải mẹ nói với bố, chỉ cần tôi gả cho Mặc Tử Hân, bố sẽ có tiền cho Dư Nhạc tài nguyên tốt nhất để chữa bệnh đúng không?” Dư Khiết cười lạnh một tiếng: “Người mẹ đó của tôi, thật sự là đánh bố bảy tấc! Chẳng trách dì cũng không để ý, cho phép bố đến tìm tôi.”


“Tiểu Khiết, con đừng nói dì con như vậy.” Ông Dư khó khăn nói: “Bà ấy cũng là người vô tội.”


“Các người vô tội hay không thì tôi không biết, tôi chỉ biết, tôi bị các người vứt bỏ. Hiện tại tôi còn gọi bố một tiếng bố, là bởi vì bố đã nuôi tôi mười tám năm. Còn bên kia, tôi chỉ gọi là bà Cát mà thôi.” Dư Khiết thản nhiên nói: “Khi tôi còn nhỏ, bố yêu thương cưng chiều tôi, tôi còn nhớ kỹ. Bố yên tâm, vấn đề dưỡng lão của bố, đều sẽ do tôi lo liệu. Tôi sẽ không bỏ mặc bố.”


Đáy lòng ông Dư càng khó chịu hơn: “Tiểu Khiết, lời này của con sắc như dao găm, đâm vào trong lòng bố.”


“Vậy tôi xin lỗi, thưa bố.” Giọng điệu Dư Khiết vẫn thản nhiên: “Tôi là người ôm thù rất dai đấy!”


Quả nhiên ông Dư không nói ra được lời nào nữa.


Hôn nhân của bố mẹ, Dư Khiết không phê phán là đúng hay sai.


Nhưng mà cô ấy là người vô tội biết bao?


Nếu bọn họ không yêu nhau, tại sao còn muốn sinh cô ấy ra, để cô ấy đến thế giới này, chịu đựng sự nóng lạnh của nhân gian?


Tất cả mọi người trên đời đều nói không có bố mẹ nào không phải là bố mẹ!


Sai, hoàn toàn sai!


Trên thế giới này có một nhóm người như vậy, vốn dĩ bọn họ không xứng đáng làm bố mẹ!


Mỗi ngày Dư Khiết đều tiếp xúc với các loại án kiện. Cô ấy nhìn thấy rất nhiều loại bố mẹ cầm thú kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK