Dư Khiết nhìn thấy là Mặc Tử Hân, lập tức lùi lại một bước, giữ một khoảng cách an toàn với Mặc Tử Hân: “Tổng giám đốc Mặc, thật xin lỗi, tôi…”
“Tôi đã nghe thấy hết rồi.” Mặc Tử Hân một tay nắm lấy cánh tay của Lý Tư, khuôn mặt anh tuấn bình tĩnh như nước, ánh mắt hướng về Lý Tư: “Lý Tư, cô làm tôi quá thất vọng!”
Lý Tư bỗng nhiên hoảng sợ: “Anh Tử Hân, không phải đâu, chuyện không phải như vậy đâu, anh nghe em giải thích đã, là Dư Khiết cô ấy…”
“Đủ rồi!” Mặc Tử Hân ngắt những lời muốn nói của Lý Tư lại: “Cô vẫn không hiểu chuyện như vậy. Buổi tiệc ngày mai, cô không cần đến dự nữa, cứ ở trong phòng kiểm điểm lại cho thật tốt đi!”
Vẻ mặt của Lý Tư đột nhiên thay đổi: “Anh Tử Hân, em sai rồi, em biết em sai rồi, anh đừng không quan tâm em, em thật sự biết mình sai rồi! anh Tử Hân…”
Lý Tư muốn lao qua đó nhưng lại bị vệ sĩ bên cạnh Mặc Tử Hân chặn lại.
“Cô theo tôi qua đây.” Mặc Tử Hân nói với Dư Khiết.
“Vâng, tổng giám đốc Mặc.” Dư Khiết nhìn mặt mũi Lý Tư tràn đầy tuyệt vọng, đi theo Mặc Tử Hân vào phòng của anh ta.
Dư Khiết kính cẩn đứng một bên, chờ đợi những lời nói tiếp theo của Mặc Tử Hân.
“Thật xin lỗi, khiến cô chịu uất ức rồi.” Mặc Tử Hân nhìn sắc mặt bình tĩnh của Dư Khiết, thở dài một tiếng, nói: “Là tôi mang đến phiền phức cho cô.”
Dư Khiết lắc đầu: “Không có gì. Chỉ là, tổng giám đốc Mặc sao lại trở về đúng lúc thế?
Đáy mắt Mặc Tử Hân hiện lên một tua ý cười, người phụ nữ này, cũng thật sự đem chuyện công chuyện tư phân chia rạch rồi đấy, anh ta mở miệng nói: “Là cô Tiết Tuyết nói với tôi đấy. Cô ấy nói, Lý Tư đang làm khó dễ cô, bảo tôi tới giải vây cho cô.”
Dư Khiết ngây ngốc, không biết là nghĩ tới cái gì, cô ấy thu lại ánh mắt nói: “Vậy thì tôi phải đi cảm ơn cô ấy một tiếng rồi.”
Mặc Tử Hân nói thêm: “Chuyện của Lý Tư, tôi muốn xin lỗi cô, tôi bảo đảm sau này sẽ không xảy ra loại chuyện như vậy nữa đâu.”
“Không cần đâu, tổng giám đốc Mặc.” Dư Khiết trả lời anh ta: “Cô ấy là cô ấy, anh là anh, tôi phân biệt rất rõ ràng. Chỉ là gần đây cô Lý Tư thật sự hơi quá đáng, tôi mới nói mấy câu đi quá giới hạn nếu như tổng giám đốc Mặc anh không định cưới cô ta, vẫn là sớm tính toán nói rõ ràng cho cô ta đi. Ghen ghét, đôi khi sẽ phá hủy tâm trí của con người đấy.”
“Được, ý kiến của cô tôi sẽ tiếp nhận, tôi sẽ giải quyết nhanh vấn đề này.” Mặc Tử Hân lại nói với Dư Khiết: “Buổi tiệc ngày mai khiến cô vất vả rồi.”
“Chuyện phải làm thôi.” Dư Khiết gật đầu.
“Được rồi, tôi không còn chuyện gì nữa, cô có thể đi về được rồi.” Mặc Tử Hân cười nhẹ gật đầu.
“Vâng.” Dư Khiết liền quay người rời khỏi căn phòng.
Vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Tiết Tuyết nhìn mình.
Ánh mắt của Dư Khiết cũng khẽ động, không quan tâm cô Tiết Tuyết này ra tay giúp mình có mục đích gì, những phần nhân tình này cô vẫn phải thừa nhận thôi.
Đúng là một cô gái thông minh.
“Cô Tiết, vừa nãy cảm ơn cô.” Dư Khiết hướng về phía Tiết Tuyết gật đầu.
Tiết Tuyết làm vẻ mặt như trút được gánh nặng, nói: “Cô không ngại tôi xen vào việc của người khác thì tôi đã rất vui rồi. Vừa này Lý Tư mắng chửi cô như vậy, tôi cũng không nghe nổi được. Đúng lúc tôi phải đi ra ngoài liền nhìn thấy tổng giám đốc Mặc, cho nên mới qua nói với anh ấy một tiếng. Dù sao cô cũng là nhân viên làm việc bên cạnh tổng giám đốc Mặc mà, muốn mắng cũng không đến lượt Lý Tư. Bất quá thì cô không sao là tốt rồi.”