Ba màu sắc được phân tầng cực kỳ rõ ràng, nhưng cũng cực kỳ hài hòa, điểm chạm giữa chúng mang theo một sắc thái óng ánh.
“Cậu chín nhà họ Khúc, muốn từ miệng tôi biết được thứ gì à?”
Lý Tư cũng nào phải là kẻ mê muội ngu dốt, lập tức nói thẳng:
“Nếu như anh muốn hỏi những gì vừa nãy tôi nói với Cố Hề Hề thì xin lỗi, tôi không trả lời được.”
Khúc Tranh Minh khẽ cười:
“Cô hiểu nhầm rồi, chẳng qua tôi chỉ muốn đưa cô ly cocktail này mà thôi. Sẵn tiện nghe ngóng thử xem liệu cô Lý Tư có hiểu nhầm tôi điều gì không.”
“Hiểu nhầm sao?”
Lý Tư ngẩng đầu nhìn Khúc Tranh Minh.
Khúc Tranh Minh gật đầu nói phải:
“Có một chuyện, tôi nghĩ tôi cần phải giải thích cho rõ ràng, tường tận nhỉ.”
Lý Tư ngước nhìn anh ta, chờ xem anh ta định nói gì.
“Người tiếp xúc với cô, không phải người của tôi.”
Khúc Tranh Minh cất lời.
Sắc mặt Lý Tư quả nhiên ngay cả mắt thường cũng thấy được nó có thay đổi đôi chút.
Cô ta quả thật kém Cố Hề Hề nào chỉ một chút thôi đâu.
Khúc Tranh Minh rũ mi mắt, giọng trầm trầm, cất lời:
“Có người mang danh “dưới trướng” tôi theo dõi và tiếp xúc với cô, đúng chứ? Mấy người anh kia của tôi thật đúng là… Không lúc nào mà không muốn bày vẽ nhiều chuyện hết!”
“Anh nói sao?”
Lý Tư cảm thấy IQ của mình không đủ để hiểu:
“Tại sao lại phải lấy danh nghĩa của anh chứ?”
“Ắt hẳn chẳng còn gì khác ngoài việc muốn tạo ấn tượng xấu về tôi với Tổng Giám đốc Mặc rồi?”
Khúc Tranh Minh cười khổ, lại kể:
“Tôi nói cho cùng cũng chỉ là một đứa con rơi của nhân tình, mặc dù được ghi vào gia phả như con trai của Tam phu nhân, nhưng cũng không thay đổi được lai lịch thật sự của mình. Nhưng mấy người anh trai của tôi vẫn chưa bao giờ yên tâm về điều đó, luôn lo lắng rằng tôi sẽ đoạt đi những gì họ có và muốn có. Ban nãy tôi không cố tình nghe lén cuộc hội thoại giữa cô và cô hai nhà họ Vân đâu, tôi chỉ vô tình nghe được đôi phần, vậy nên mới không kiềm được muốn giải thích cho bản thân thôi.”
Mặt Lý Tư đỏ ửng lên tắp lự.
Chuyện nói xấu sau lưng người ta rồi bị người ta nghe được này, dù là ai thì hẳn cũng muốn tìm lỗ chui xuống đất cho rồi.
“Người đi tìm cô, bảo là dưới danh nghĩa của tôi, sau đó nói đôi lời không lọt tai thì chẳng chóng thì chầy, hình tượng của tôi trước mặt Tổng giám đốc Mặc sẽ hoàn toàn bị bôi xấu.”
Mặt Khúc Tranh Minh tỏ như chẳng biết làm sao, lại tiếp:
“Dù cho sau này tôi có cố gắng thể hiện tốt hơn nữa, Tổng Giám đốc Mặc cũng sẽ không nể tình mà cho tôi thêm chút ấn tượng tốt nào. Chỉ một chiêu đã giải quyết tận gốc, thực sự quá ác độc.”