Trên thực tế thì anh ấy thực sự hạnh phúc là đằng khác.
Anh ta nâng cổ tay lên, nhìn kim tiêm trên cánh tay, khẽ cười, tuy cười nhưng cũng thở dài một hơi.
“Vân Nặc, em như vậy, làm sao mà tôi có thể tàn nhẫn với em được?” Nhất Nhiễm tự lẩm bẩm một mình: “Nếu một ngày em biết rằng mọi chuyện đều do mưu đồ của anh, liệu em có còn coi tôi là bạn không đây?”
Nói xong, Nhất Nhiễm lắc đầu, lại lẩm bẩm tự nhủ: “Tôi xin lỗi, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác. Thân là một Đại Tư Tế, đây là trách nhiệm của tôi. Con của em, tôi cũng vì bắt buộc mà thôi.”
Sau khi Vân Mạc Dung và Cố Hề Hề rời khỏi bệnh viện, Cố Hề Hề để cho Tiểu Vương về trước rồi sau đó lái xe chở Vân Mạc Dung về nhà.
Hai chị em không nói tiếng nào, ai cũng hơi bối rối không biết nói gì cho phải.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên họ gặp phải loại chuyện như thế này.
Nếu người kia là một người vô cùng đáng ghét, họ cũng có thể nhẫn tâm mặc kệ anh ta.
Nhưng hết lần này đến lần khác, Nhất Nhiễm lại không khiến cho người ta cảm thấy ghét.
Không những không cảm thấy ghét anh ta mà còn thấy rất xót xa.
Đôi mắt của anh ta đơn thuần và trong sáng như vậy, lại cẩn thận che dấu điều mình thích, không muốn làm phiền đối phương, cho nên chỉ có thể làm tổn thương chính mình, tuy rằng hành vi như vậy rất trẻ con, thế nhưng cũng không thể phủ nhận rằng nó rất dễ làm động lòng người.
Dù cả Cố Hề Hề và Vân Mạc Dung đều đã kết hôn và làm vợ, nhưng họ vẫn cảm thấy hơi tiếc nuối khi gặp một người theo đuổi như vậy.
Đến khi Cố Hề Hề đạp phanh xe thì Vân Mạc Dung mới nhận ra rằng cô đã về đến nhà.
“Chị.” Cố Hề Hề gọi Vân Mạc Dung lại, Vân Mạc Dung định bước ra khỏi xe thì thoáng dừng lại.
“Hả?” Vân Mạc Dung ngẩng đầu qua nhìn qua.
“Sau này nếu có chuyện gì bất tiện, em sẽ đi theo chị.” Cố Hề Hề nói: “Như vậy thì anh rể sẽ không tức giận và ghen tuông nữa đúng không?
“Được rồi.” Vân Mạc Dung nói: “Nếu có thể, chị thậm chí còn không muốn gặp anh ta nữa. Thế nhưng mà…”
“Em hiểu mà.” Cố Hề Hề nói: “Ai mà ngờ được sẽ xảy ra chuyện như vậy chứ. Em cũng không ngờ Nhất Nhiễm lại có suy nghĩ như vậy đối với chị.”
“Không sao đâu. Mấy ngày này chị sẽ không đến công ty. Còn chuyện hợp đồng gì đó em giải quyết cho tốt nhé.” Vân Mạc Dung nói: “Vừa hay chị và anh rể em phải về nhà thông gia một chuyến.”
“Được ạ.” Cố Hề Hề gật đầu đồng ý.
Cố Hề Hề thực sự chấp nhận hợp đồng chuyển nhượng của Ngọc Đan Hương, cô còn đích thân mang hợp đồng đến bệnh viện tìm Nhất Nhiễm để ký.
Thấy Cố Hề Hề đích thân đi qua đây, Nhất Nhiễm cười khổ một tiếng, nói: “Cô ấy vẫn còn giận à?”
“Không có gì.” Cố Hề Hề đặt bản hợp đồng lên bàn, Tiểu Vương dọn ghế cho cô ngồi: “Chị gái và anh rể tôi sắp đi thăm họ hàng. Gia đình họ Tưởng có rất nhiều người thân, việc qua lại nhà người thân của người yêu thế này, thân là mợ chủ của nhà họ Tưởng, đương nhiên là không thể trốn tránh được. Đừng nói là chị ấy, kể cả tôi, tôi cũng không thể trốn tránh được. Một khi đã tái hôn với người giàu có, những viêc này là đã định trở thành trách nhiệm của chính mình. Cho nên anh không cần phải suy nghĩ quá nhiều. Thử nghĩ xem, chị ấy thật sự có việc phải làm, cho nên mới nhờ tôi ký hợp đồng.”
Nhất Nhiễm cười thoải mái.
Anh ta cũng tranh cãi lý do này là đúng hay sai, mà chỉ gật đầu với Cố Hề Hề, nói: “Hợp đồng đã được mang đến chưa? Để tôi ký tên.”