Trong bữa tiệc đầy tháng, Tưởng tiên sinh và Tưởng phu nhân đang vui mừng không ngớt trước những lời chúc mừng từ khách mời.
Nhà họ Tưởng trông đợi nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng đợi được một con dâu ngoan hiền sinh cho họ hai đứa cháu mũm mĩm mập mạp.
Bên ngoài có người gõ cửa.
“Cô chủ, bên ngoài có một vị khách lạ mặt đến đưa quà đầy tháng, còn nói là muốn đích thân cô xem qua.”
“Vậy đưa vào đây.”
Vân Mạc Dung lên tiếng.
Nhà họ Tưởng có tiêu chuẩn kiểm tra an ninh nghiêm ngặt, những thứ nguy hiểm tuyệt đối không được phép đem vào.
Vì vậy, Vân Mạc Dung không hề lo lắng về món quà của người lạ mặt đó.
Người hầu cầm lấy chiếc hộp và đặt nó trước mặt Vân Mạc Dung và Cố Hề Hề.
Cố Hề Hề tò mò nhìn xung quanh quà tặng của người lạ mặt kia.
“Em mở ra nhé!”
Vân Mạc Dung gật đầu.
Cố Hề Hề cẩn thận rút ruy-băng trên chiếc hộp rồi nhanh chóng mở toang nó ra, bất ngờ khi nhìn thấy bên trong là một bức tượng nhỏ bằng đất sét rất tinh xảo.
Cố Hề Hề nhặt bức tượng nhỏ bằng đất sét lên, nghiêm túc nhìn rồi đột nhiên bật cười thích thú.
“Chị nhìn này? Bức tượng nhỏ này trông thật giống Song Song đấy.”
“Này chị xem thử đi, quả thật là giống y như đúc.”
Vân Mạc Dung đưa tay ra nhận lấy rồi nhìn kỹ, so sánh với Vân Song đang ngủ thì hoàn toàn giống nhau.
Ai đã tạo ra bức tượng bằng đất sét này vậy?
Thật là một tài nghệ đỉnh cao!
“Này, ở đây còn có một tấm thiệp nữa.”
Cố Hề Hề nhanh tay lấy ra tấm thiệp, thoáng nhìn qua nội dung, bỗng ánh mắt cô chợt biến đổi.
“Làm sao vậy?”
Vân Mạc Dung vội đưa tay nhận lấy tấm thiệp, sắc mặt cũng thoáng chốc biến đổi khi nhìn thấy nội dung bên trên.
Trên tấm thiệp có dòng chữ tiếng Anh: “Lễ vật dành cho đại tư tế tương lai.”
Vân Mạc Dung cầm lấy bức tượng nhỏ bằng đất sét, hung hăng ném ra ngoài cửa sổ, cay đắng nói:
“Tốt nhất anh ta nên cút xa cho khuất mắt chị.”
Cố Hề Hề nhìn bức tượng nhỏ bằng đất sét bị vứt đi, rồi lại nhìn sang đứa con gái nhỏ nằm trong nôi ngủ say sưa mà nói.
“Em không tin anh ta có bản lĩnh như thế, bên chúng ta nhiều người trông chừng con bé như vậy, anh ta còn có thể đem con bé đi được sao?”
“Được rồi! Chị nhất quyết sẽ không cho anh ta có cơ hội tới gần đứa nhỏ!”
Sắc mặt Vân Mạc Dung xanh mét nhưng giọng nói tràn đầy kiên quyết.
“Đây là con của chị, chị không cho phép bất cứ ai có ý đồ làm hại đến con mình.”
Cố Hề Hề nắm tay Vân Mạc Dung an ủi nói.