Anh cũng đâu phải kẻ ngốc, đương nhiên nhìn ra được Lý Tư không có ý tốt.
Kiểu con gái như vậy, vẫn là nên tránh xa một chút.
Lý Tư tức giận dậm chân tại chỗ.
Hứ, dù sao đi nữa, bất kể ai muốn lại gần Dư Khiết, cô cũng sẽ khiến cho người đấy phải bỏ chạy!
Trong buổi tiệc, không ít người chủ động nịnh nọt Dư Khiết. Cũng may Dư Khiết đã quen với những dịp như thế này, nên cũng có thể trụ lại, không làm mất lễ nghi.
Bữa tiệc kết thúc, Dư Khiết không hề về nhà, cô lại lái xe đến cổng bệnh viện lần nữa.
Lần này cô không vào, chỉ đứng từ xa nhìn mẹ kế và bố đang ngồi trên bậc thềm nhỏ của bệnh viện, thì thầm xem làm sao để quyên tiền cho Dư Nhạc làm phẫu thuật.
Dư Khiết thở dài một tiếng, rút một chiếc thẻ ngân hàng, nhét nó vào phong bì rồi đưa cho người gác cổng bệnh viện: “Chú ơi, phiền chú đưa cái này cho hai vợ chồng đang ngồi trên bậc thềm kia.”
“Sao cô không đi vào?” Người gác cổng hỏi.
“Bên trong không dễ đỗ xe.” Dư Khiết tùy ý tìm một cái cớ, nói: “Họ là người thân của cháu, cháu đến giúp họ.”
Người chú gác cổng bệnh viện đã quen với lạnh lẽo và ấm áp giữa con người với nhau.
Nhìn thấy cô gái trẻ trước mặt, sẵn sàng lái xe vào đêm muộn như vậy để đi gửi tiền, nhất định cũng người có tình có nghĩa.
Vì vậy, ông ấy đã đồng ý giúp Dư Khiết chuyển thẻ ngân hàng của cô qua đó.
Bố của Dư Khiết sau khi nghe thấy người gác cổng nói lại, liền không màng đến việc nhận thẻ mà chạy nhanh về phía cổng bệnh viện.
Nhưng ông chỉ kịp đến nhìn bóng xe của Dư Khiết chứ không kịp gặp được cô.
Đôi mắt của bố Dư Khiết đẫm nước mắt. Người đàn ông năm mươi tuổi ngồi xổm trên mặt đất khóc.
Những người xung quanh nhìn ông, đều lần lượt dành cho ông một cái nhìn thông cảm.
Bệnh viện, đây là một nơi để chiếu yêu.
Có quá nhiều đắng cay mặn ngọt, có quá nhiều câu chuyện chua xót đều diễn ra ở đây.
Người đàn ông này khóc thương tâm như vậy, sợ rằng đã gặp phải chuyện không thể giải quyết được.
Con người ấy mà, cả đời này có mấy người sống mà không gặp phải khó khăn?
Mẹ kế nắm chặt thẻ ngân hàng trong tay, cảm thấy bàn tay nặng nề, không biết phải nói gì mới được.
Dư Khiết đã gửi tiền qua đây, nhưng người lại nhất định không vào. Nói trắng ra, cô vẫn là không tha thứ cho bà.
Cô đau lòng vì đứa em mười tuổi bị bệnh, vì vậy mới lén đến đưa tiền, chứ không phải cô đến gặp họ.
Mẹ kế nhẹ nhàng dơ tay vỗ vào lưng chồng, nói: “Là chúng ta có lỗi với con bé, nếu sau này con bé đồng ý, gia đình chúng ta luôn có một vị trí dành cho con bé.”
Bố của Dư Khiết quay lưng lại với vợ mình rồi nói: “Dư Khiết, con bé đã trưởng thành rồi.”
Đúng vậy, Dư Khiết đã trưởng thành rồi.
Cô đã không còn là đứa trẻ cần tình yêu của bố, cần tình yêu của mẹ nữa.
Bây giờ mới muốn dành tình yêu của gia đình cho người ta, chỉ tiếc người ta đã không còn cần nữa.
Dư Khiết lái xe trở về. Đưa số tiền đó cho họ, Dư Khiết cảm thấy đáy lòng nhẹ nhàng hơn, thoải mái lên rất nhiều.