Mộc Nhược Na nhìn thời gian liền chuẩn bị đứng dậy tạm biệt.
Thượng Kha giành trước mở miệng nói: “Nếu không thì ở lại ăn cơm đi? Tay nghề nấu ăn của Mary tuy không phải rất điêu luyện nhưng đồ ăn ở đây vẫn có thể ăn được, tiện nếm thử đồ ăn ở đây đi.”
Nhìn ánh mắt tràn ngập mong chờ của Thượng Kha Mộc Nhược Na lại do dự.
“Chỉ là ăn một bữa cơm thôi, tôi không có ý gì khác đâu.” Thượng Kha nhìn thấy Mộc Nhược Na do dự thì trong đáy mắt hiện lên vẻ buồn bã: “Giờ chúng ta đã hợp tác với nhau mà ngồi ăn cùng nhau một bữa cơm cũng không được sao?”
Mộc Nhược Na lập tức nói: “Tôi không có ý đó. Được rồi, vậy thì tối nay đành phải quấy rầy anh vậy.”
Thượng Kha cực kỳ vui vẻ, lập tức sai Mary đi chuẩn bị bữa tối.
Đến buổi tối, bên ngoài trang viên im ắng, chỉ có tiếng gió ào ào thổi qua hoa màu.
Từ rất xa trong bóng tối chỉ nhìn thấy một căn phòng lớn đang sáng đèn mang lại cảm giác thật tiêu điều.
Thượng Kha thấy Mộc Nhược Na đang ngắm nhìn phong cảnh liền cầm theo một chai rượu bước tới, cười nói: “Chỗ này hoang vắng, toàn bộ trấn nhỏ có hàng trăm nghìn mẫu ruộng nhưng dân cư chỉ có mấy ngàn người, cho nên cảm giác hơi đìu hiu. Uống một ly chứ?”
“Được.” Mộc Nhược Na cười gật đầu: “Nhưng quả thật rất yên tĩnh.”
“Có thể không yên tĩnh à?” Thượng Kha nói: “Mua đồ dùng hàng ngày cũng phải lái xe hơn nửa tiếng đến siêu thị trên trấn. Nhưng mà cũng may là tuy rằng ít người nhưng các loại hàng hóa vẫn đầy đủ cả. Giá cả hàng hóa của nước này cũng không cao, cho nên muốn sống một cuộc sống thoải mái thật sự rất đơn giản, chỉ cần đừng yêu cầu quá cao là được.”
“Tôi thực sự không ngờ đường đường là cậu chủ nhà giàu có lại có thể chấp nhận một cuộc sống bình lặng thế này.” Mộc Nhược Na nói: “Tôi còn tưởng anh sẽ đến một thành phố lớn khai sáng sự nghiệp của riêng anh ấy chứ.”
Thượng Kha xua tay: “Công ty của tôi đều có người có nghiệp vụ quản lí cả rồi. Hàng tháng tôi đi kiểm tra một lần là được, những lúc khác tôi đều nghỉ ở đây. Làm việc nhiều năm như vậy rồi cũng nên nghỉ ngơi thôi. Nào, nếm thử bữa tối ở đây xem thế nào, đây đều là nguyên liệu nấu ăn tôi vừa mua ở siêu thị về đấy.”
“Được.” Mộc Nhược Na cũng không khách khí với Thượng Kha, cô ấy cầm lấy dao nĩa bắt đầu dùng cơm.
Hai người nói chuyện đều dùng quốc ngữ, Mary nghe không hiểu nên chỉ có thể đứng nhìn từ xa.
“Tay nghề cô Mary này đúng là không tệ.” Mộc Nhược Na ăn thử một miếng rồi nói: “Đầu bếp mời ở đâu đến vậy?”
“Là người dân sống ở trấn bên cạnh.” Thượng Kha mỉm cười nói: “Ở đây tôi có mười mấy người công nhân, Mary phụ trách hậu cần, thỉnh thoảng cũng sẽ chăm sóc cho sinh hoạt hàng ngày của tôi.”
“Vậy bình thường ai chăm sóc anh?” Mộc Nhược Na hỏi.
“Tự mình làm.” Thượng Kha trả lời hết sức bình tĩnh: “Thật ra, sau khi tôi đến đây tự mình làm một vài việc nhỏ nhặt hàng ngày thì phát hiện như vậy cũng rất thú vị. Tôi nhớ rõ lúc em học đại học còn cười nhạo tôi, nói tay chân tôi không chăm chỉ. Giờ tôi rất chịu khó đó, còn biết rõ về ngũ cốc cơ.”
Ngón tay Mộc Nhược Na hơi run lên, cô ấy lập tức uống một ngụm canh che dấu.
Những chuyện đã qua rồi còn nhắc tới làm gì nữa?
Ăn cơm xong, Mộc Nhược Na định tạm biệt ra về.
Thượng Kha xách ra một cái hũ đưa cho Mộc Nhược Na, nói: “Đây là thịt muối tôi tự tay làm đó, lấy về nếm thử đi.”
“Được.” Mộc Nhược Na mỉm cười nhận lấy: “Tôi đi về trước đã.”