Nhưng cũng chẳng sao, chỉ cần tổng giám đốc của họ vui là được.
Cô ấy đúng là đúng là có tính toán với sếp chúng ta, không hề đơn giản như vẻ ngoài lương thiện, trong sáng của mình.
Mặc Tử Hân ra hiệu cho trợ lý đỡ Tiết Tuyết lên xe, ngồi vào vị trí đối diện anh.
Cửa xe vừa đóng, Mặc Tử Hân cầm cuốn tạp chí lên và cúi đầu xem một cách chăm chú.
Tiết Tuyết muốn tìm cơ hội để nói chuyện, nhưng lại tìm không ra chủ đề gì thích hợp để nói, chỉ có thể mở miệng nói: “Tôi thật ngại quá, chỉ luôn mang lại phiền phức cho tổng giám đốc Mặc.”
“Không sao đâu.” Mặc Tử Hân nhẹ giọng nói.
Tiết Tuyết dốc hết sự can đảm tiếp tục nói: “À đúng rồi, chung cư chỗ Lý Tư và Dư Khiết ở cũng là phúc lợi của công ty sao? Tôi có nghe nói là Dư Khiết cũng ở bên đó, tôi cũng vừa mua một căn nhà trong khu phố gần đó. Ban đầu chỉ nghĩ có người quen ở gần đó nếu có chuyện gì cũng thuận tiện dễ dàng hơn. Chỉ là không nghĩ đến Dư Khiết bận đến vậy, rốt cuộc cũng rất ít khi có cơ hội gặp mặt cô ấy.”
“Um.” Mặc Tử Hân chỉ nhẹ giọng trả lời một tiếng, cũng không giải thích thêm gì về chuyện phúc lợi của công ty, hay việc tại sao Dư Khiết luôn rất bận.
Tiết Tuyết thấy Mặc Tử Hân vẫn khá lạnh lùng với mình, nên không thể không cảm thấy thất vọng.
Cô ta hao tốn bao nhiêu tâm tư công sức để bày mưu tính kế, đương nhiên không muốn nhận lại sự lãnh đạm lạnh lùng của Mặc Tử Hân.
Kế sách của Tiết Tuyết từ trước đến nay luôn là giương đông kích tây.
Từ từ lấy được chút thiện cảm từ đám trợ lý xung quanh Mặc Tử Hân sau đó mới bắt đầu tấn công anh ta.
Nhưng bây giờ có vẻ như sự sủng ái của Dư Khiết khiến cô khó mà chạm tới được.
Chẳng lẽ phải thay đổi phương án?
Trong khi Tiết Tuyết đang say sưa với suy nghĩ của mình thì Mặc Tử Hân nói: “Đến rồi.”
Tiết Tuyết định thần lại thì thấy xe đã đậu dưới nhà khu chung cư của cô.
Tiết Tuyết thấy tiếc nuối trong lòng, sao con đường này lại ngắn như vậy chứ?
Mặc Tử Hân nói với trợ lý: “Anh đưa cô Tiết lên lầu, rồi gọi bác sĩ cho cô ấy.”
“Được thưa tổng giám đốc Mặc.” Trợ lý mở cửa xe và chủ động đỡ Tiết Tuyết đi xuống.
Tiết Tuyết sau khi xuống xe vẫn tiếc nuối xoay lại nhìn Mặc Tử Hân một lúc.
Sạo lại không phải Mặc Tử Hân đích thân đưa cô lên nhà chứ?
Cô ấy đã tính hết rồi, sau khi Mặc Tử Hân đưa cô lên nhà thì cô phải nói gì, rồi phải làm gì.
Nhưng …
Thôi bỏ đi.
Vẫn còn ngày dài tháng rộng mà.
Tiết Tuyết không chần chừ nữa, dưới sự hỗ trợ của anh trợ lý, cô vừa đi vừa nhảy rồi bước vào tháng máy, một lúc sau đã đến trước cửa nhà.
“Không phiền anh nữa.” Tiết Tuyết thấy anh trợ lý thật sự đang gọi bác sĩ, liền ngăn lại: “Tôi có bác sĩ riêng rồi, tôi đã nhắn tin cho anh ấy, anh ấy chắc cũng sắp đến rồi. Hôm nay tôi làm phiền mọi người nhiều quá.”
Trợ lý thấy Tiết Tuyết đã có sự sắp xếp liền không nán lại nữa, chỉ gật gật đầu rồi xoay người trở xuống dưới nhà.
Trợ lý quay lại xe, báo cáo lại mọi việc vừa diễn ra với Mặc Tử Hân, anh không nói gì nữa, ra hiệu cho xe đi về.