Cố Hề Hề đi cùng với Vân Mạc Dung.
Tuy hiện tại Vân Mạc Dung đã thay đổi gia đình, được công nhận là nhánh chính của Nhà họ Vân, nhưng quan hệ huyết thống sẽ không bao giờ có thể cắt đứt.
Vân Mạc Dung nhìn thấy bố mẹ của nguyên chủ, vẫn giống như lúc trước thân thiết như vậy.
“Bố mẹ, con trở về rồi.” Vân Mạc Dung xách vào một đống quà chào hỏi.
Bố mẹ của Vân Mạc Dung lau tay, kinh ngạc đi ra ngoài cửa đón: “Ai da, sao con lại trở về rồi? Con rể đâu? Sao không cùng đến?”
“Không có, anh ấy có việc đi công tác rồi.” Vân Mạc Dung cười trả lời: “Con cùng Hề Hề cùng nhau trở về.”
“Con chào chú thím.” Cố Hề Hề từ sau lưng Vân Mạc Dung ngó đầu ra: “Tối nay con với chị có lẽ phải làm phiền chú thím một đêm rồi.”
“Ai da, mau vào nhà, đến đây thì cứ coi như là nhà của mình.” Bố của Vân Mạc Dung khẩn trương nói: “Trở về cũng đừng đem cái gì về, trong nhà cái gì cũng có, con về là được rồi.”
“Đúng vậy đúng vậy, con trở lại là được rồi. Hề Hề à, lần sau đem đứa nhỏ cùng nhau trở lại nha.” Mẹ của Vân Mạc Dung nó: “Đều là nhà của mình! Lần sau mà còn đem đồ đến, thì thím sẽ giận đó!”
Bởi vì bọn họ đã ăn tối rồi, cho nên chỉ ăn một ít trái cây, sau đó liền đi vào phòng của Vân Mạc Dung nghỉ ngơi.
Lúc gần 10 giờ, mẹ của Vân Mạc Dung gõ cửa hỏi: “Mạc Dung, bọn con ngủ chưa?”
“Vẫn chưa ạ, mẹ, có chuyện gì sao?” Vân Mạc Dung nhanh chóng đi qua mở cửa.
Mẹ của Vân Mạc Dung nắm chặt túi nhỏ trong tay, đứng ngay cửa: “Mẹ có chuyện muốn nói với con một lát, con xem có tiện hay không?”
Mũi Vân Mạc Dung chua xót, để bà đi vàoo: “Được, tiện ạ.”
Cố Hề Hề đang dọn giường, nhìn thấy bà vào, lập tức cười nói: “Thím, có cần con tránh mặt không?”
“Không cần không cần đâu, cũng không có chuyện gì.” Mẹ của Vân Mạc Dung có chút ngượng ngùng, lấy túi nhỏ trong tay đưa cho Vân Mạc Dung: “Lúc con kết hôn, là từ bên chỗ tộc trưởng đi, hôm đó người nhiều, cũng ngại qua đưa cho con. Đây là mẹ với bố con tích được ít vốn riêng, con cầm đi, sau này có con rồi, mẹ với bố con chắc không đi dược, thành phố N quá xa. Chút tiền này, con giữ mua cho đứa nhỏ bộ quần áo, cũng coi như đây là quà gặp mặt bà ngoại cho bọn nó.”
Vân Mạc Dung trong phút chốc vành mắt đầy nước mắt: “Mẹ, mẹ nói gì vậy chứ! Mẹ là bà ngoại của đứa nhỏ, tất nhiên là phải đi rồi!”
“Đúng đúng đúng, nhất định phải đi!” Cố Hề Hề cắt ngang nói: “Năm đó con sinh Nhất Mặc, mẹ nuôi của con cũng đi nữa. Mẹ Giản Tiếu còn chuẩn bị cho Nhất Nặc rất nhiều quần áo, những bộ quần áo đó đến bây giờ con còn cất giữ lại! Đây là tình yêu của bà ngoại, nhất định phải quý trọng!”
Vân Mạc Dung quay đầu lại trộm lau nước mắt, không muốn cho bà thấy mình thất lễ.
Bây giờ người cả nhà đều đang mong chờ con của cô.
May mắn thay, tất cả mọi người chỉ là mong chờ đứa bé này là vì đó là con của cô, chứ không phải vì mong chờ vị chiêm tinh thuật sư tiếp theo của Nhà họ Vân.
Điều này làm cho Vân Mạc Dung rất vui mừng, cũng rất đau lòng.
“Mạc Dung à, con hiện tại là cô chủ lớn của Nhà họ Vân, cũng là con dâu của Nhà họ Tưởng. Làm người nhất định không thể như lúc trước, không biết kiêng nể gì cả.” Mẹ của Vân Mạc Dung nói.
Bà vì lo lắng cho con gái, lại lần nữa mà lạc bước.
Nghĩ đến phong cách trước đây của nguyên chủ, Vân Mạc Dung chỉ cảm thấy đau răng.