“Đó là vì khi cô chủ ra đời, thật sự quá chấn động, lại thêm việc cao tăng nói rằng tương lai, cô chủ nhất định gặp vận may lớn nên Hoàng hậu lúc đó mới quyết định mối hôn sự với nhà họ Vân, nói chờ tới năm cô chủ tròn mười sáu tuổi thì sẽ rước cô vào cung lập làm Tam Hoàng tử phi . Vì thế cô chủ…” Tiểu Đình không dám nói tiếp.
“Hừ, thế là tôi chết mê chết mệt cái tên Tam Hoàng tử kia một cách vô lý, sau đó làm ra rất nhiều chuyện mất mặt, phải không?” Vân Tử Tiêu bất đắc dĩ nói.
Những cuốn tiểu thuyết xuyên không kia đều viết như vậy!
Đúng, chính là tình tiết máu chó như vậy!
Cho nên, cô ấy cũng máu chó như vậy!
Đúng là cuộc sống cẩu huyết chó má mà!
Tiểu Đình không nhịn được, nói: “Cô chủ, cô mau tỉnh táo lại đi! Rõ ràng tâm tư của Tam Hoàng tử đều đặt trên người cô cả rồi! Cô cần gì phải như vậy?”
“Đúng vậy, tôi cần gì phải thế?” Vân Tử Tiêu cười sảng khoái: “Được rồi, cô yên tâm đi! Lần này tôi ngã hay lắm! Từ giờ trở đi sẽ cắt đứt mọi nhớ mong, không quan tâm anh ta là Tam Hoàng tử hay là Hoàng tử thứ mấy, tôi cũng chẳng lạ gì!”
Kiếp trước cô đã từng là Thạc Vương phi, có loại vinh hoa phú quý gì mà cô chưa từng thấy qua?
Đời này, một cái chức danh Tam Hoàng tử phi, cô thậm chí còn chẳng quan tâm!
Thế thì cô còn quan tâm cái gì đây?
Đương nhiên là… Cuộc sống tự do tự tại!
Vân Tử Tiêu âm thầm nắm chặt tay.
Đời này, cô nhất định phải sống theo ý muốn của mình!
Sau khi nói hết những chuyện mình biết cho Vân Tử Tiểu, Tiêu Đình rời đi.
Vân Tử Tiêu nằm trên giường, tiêu hóa hết số tin tức mà mình vừa thu nhận được, từ từ tiếp nhận cái thế giới và sự thật hư cấu này.
Không tiếp nhận cũng phải tiếp nhận!
Cô ấy đã sống lại rồi, cũng không thể chết lại chứ?
Đại phu nhân nhà họ Vân đúng là chẳng hề quan tâm tới Vân Tử Tiêu, chỉ phái một bà hầu già tới xem xét tình hình, nói vài câu không mặn không nhạt, bỏ lại một chút quà không nặng không nhẹ, coi như đã quan tâm.
Vân Tử Tiêu cũng chẳng để ý.
Đồ mà cô muốn, cô vẫn luôn tự dựa vào chính bản thân mình để đoạt lấy nó chứ không hề dựa dẫm vào người khác để giành được!
Cô cần từ từ khôi phục thân thể, chờ tới khi thân thể cô hồi phục tới mức đỉnh cao, lúc đó…
Nghĩ đến đây, Vân Tử Tiêu lại âm thầm nắm chặt tay.
Đến lúc đó, không phải người khác muốn bắt nạt cô là có thể bắt nạt cô nữa.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã qua một tháng.
Trong một tháng này, Vân Tử Tiêu chỉ luẩn quẩn trong nhà, không màng thế sự, ngày ngày chỉ ở nhà luyện tập phục hồi.
Cơ thể mới trẻ trung đầy năng lượng này đã giúp Vân Tử Tiêu tìm lại được cảm giác cô từng có.
Cô ở trên lưng ngựa chinh chiến nhiều năm, đã quá hiểu nến đối đãi với thân thể mình như thế nào.
Chỉ trong vòng một tháng, cô không chỉ hoàn toàn khôi phục sức khỏe mà còn tìm lại được sự dẻo dai, linh hoạt khi trước.
Chỉ là nền tảng của thân thể này quá kém, vẫn còn kém xa thời điểm đỉnh cao của cô!
Nhưng dù như thế, thì giờ tất cả tiểu nha hoàn và bà hầu già ở trong viện có cùng xông lên thì cũng không còn là đối thủ của cô nữa.