“Được rồi, vậy tìm chỗ nghỉ ngơi trước đi, ngày mai tôi đến thẳng chỗ đó luôn.” Mộc Nhược Na nói: “Lần này để các cậu phải vất vả rồi.”
“Chuyện nên làm mà ạ.” Trợ lý rất hiểu chuyện kết thúc cuộc gọi.
Bọn họ đều hiểu rã, lần này chủ tịch Mộc đi ra ngoài còn kéo theo cả ngài Hirayama Jiro nữa, bọn họ còn lâu mới mò đến để trơ mắt đứng làm bóng đèn nhé.
Chủ tịch Mộc hiếm khi mới ra khỏi cửa được một lần, thân là cấp dưới thì cũng phải có mắt nhìn chứ!
Thế nên đến lúc cần thì để chủ tịch Mộc mời đến là được rồi.
Amy nói rất đúng, Mộc Nhược Na không phải là kiểu người để kẻ khác nói lấp liếm vài câu là có thể che mắt được.
Không thì cô cũng chẳng thể làm chủ tịch được bao nhiêu năm như thế.
Thế nên, Amy mới phải bán tống mình đi để vẽ đường cho Lâm Phong.
Bấy giờ mới khiến Mộc Nhược Na tin tưởng rằng, Lâm Phong tận tâm như vậy là vì có Amy, chứ chẳng vì điều gì khấc.
Dù sao, đang yên đang lành, chẳng ai rảnh hơi mà lại đi xun xoe kẻ khác.
Đến buổi tối, Amy lại đi qua gõ cửa, mời Mộc Nhược Na và Hirayama Jiro cùng đi dùng bữa tối.
Mộc Nhược Na và Hirayama Jiro mặc bộ đồ đôi thoải mái, tay trong tay rời khỏi phòng.
Trông thấy hai bàn tay nắm chặt lấy nhau của hai người bọn, ánh mắt của Amy và Lâm Phong cùng lúc trở nên ảm đạm, lập tức lấp liếm đi: “Bữa tối ở khách sạn này có thể chọn dùng bữa ở khu nhà ăn hoặc là ở trên tầng cao nhất, anh chị muốn dùng bữa ở đâu hơn?”
Hirayama Jiro nhìn Mộc Nhược Na, anh đi đâu ăn cũng được, chỉ cần Mộc Nhược Na thích là được.
Mộc Nhược Na ngẫm nghĩ, đáp: “Đi tầng cao nhất đi. Tôi mới nhìn thấy trên tầng thượng là không gian lộ thiên, vừa ăn cơm vừa thưởng thức khung cảnh chung quanh chắc cũng được lắm.”
“Dạ.” Amy lập tức trả lười: “Vậy để tôi đi sắp xếp.”
Lâm Phong đứng bên cạnh Mộc Nhược Na, rảo bước cùng Mộc Nhược Na và Hirayama Jiro đi lên tầng thượng để ăn cơm, tầm giờ đó đã có không ít người cũng đang đi lên dùng bữa rồi.
Chung quanh cũng có không ít người đến là để thưởng thức khu vực ăn ngoài trời như này.
Ngồi được một chốc sau, bọn họ mới phát hiện cảnh sắc chung quanh tuyệt đẹp đến nhường nào.
Từ tầng thường phóng mắt nhìn ra xa, chỉ chớp mắt thôi đã là ngàn dặm trải dài.
Dưới ánh chiều tà lúc hoàng hôn buông xuống, lúa chín bông nặng trĩu, lúc có cơn gió ngang qua tạo nên những làn sóng rì rào, tuyệt đẹp vô cùng, lại cũng có cảm giác thoải mái rất đặc biệt.
Dùng bữa trong khung ảnh này dường như có thể khiến người ta ăn nhiều hơn hẳn một bát.
Amy đi sau cũng đã lên đến nơi, cười với Mộc Nhược Na và Hirayama Jiro, nói: “Tôi đã chủ động chọn món ăn tiêu biểu của nơi này rồi, còn yêu cầu với chủ khách sạn về loại rượu cao lương bọn họ tự ủ rồi đấy, nghe nói hương vị ngon cực kỳ! Chốc nữa nhất định phải nếm thử cho biết nhé.”
“Được.” Mấy người ai nấy cũng có vẻ rất vui.
Amy lặng thing đưa mắt liếc nhìn Lâm Phong trong một thoáng, Lâm Phong khẽ rờ cằm ý bảo tửu lượng của anh ta cũng khá được.
Chỉ trong chốc lát, đồ ăn đã dọn đầy mâm, rượu tự ủ của chủ khách sạn cũng đã được bày lên đầy đủ.
Lượng thức ăn ở đây rất hào phòng, tuy chỉ chọn mấy món ăn tiêu biểu song trên bàn cơm cũng đã được bày kín cả mâm rồi.
Mộc Nhược Na ccũng được thể hiếm khi thả lỏng, chủ động rót rượu, cười bảo: “Nơi này quả thật là rất được, cảm ơn tấm lòng của hai người.”