Cố Hề Hề hung hăng trừng mắt nhìn bọn nhỏ một cái: “Trở về sẽ tính sổ với con sau. Người đâu, mau mời bác sĩ đến đây. Đứa nhỏ này, sao lại tàn nhẫn với chính mình như thế hả.”
Một trận gà bay chó sủa, Nguyên Thập Tam cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại rồi.
Nguyên Thập Tam vừa mở mắt liền nhìn thấy Cố hề Hề, nhất thời kích động lập tức bò dậy từ trên giường, ngay tại chỗ quỳ xuống trước mặt Cố Hề Hề: “Phu nhân, cầu xin bác đừng để cháu bị bắt trở về, cháu bị bắt trở về thì nhất định sẽ phải chết.”
Nhìn cô gái nhỏ bị dọa thành như vậy, trong lòng Cố Hề Hề cũng thấy đau xót.
Cố Hề Hề lập tức ôm lấy Nguyên Thập Tam, xót xa nói: “Đứa nhỏ ngốc, yên tâm đi nhé, sẽ không có ai bắt cháu trở về nữa đâu. Chuyện mà bác đã đồng ý với cháu thì nhất định sẽ làm được. Là bác không tốt, bác cho rằng giấu diếm chuyện của cháu là sự bảo vệ tốt nhất đối với cháu. Thật không ngờ hai tên nhóc thối của nhà bác bởi vì cái gì cũng không biết, thí nghiệm lung tung, lại lần nữa làm bị thương cháu.”
Khi Nguyên Thập Tam vẫn còn đang hôn mê, Cố Hề Hề đã gọi Cố Miểu và Doãn Ngự Hàm tới trước mặt, sau khi cẩn thận hỏi thăm nguyên nhân hậu quả, cô nhất thời cảm thấy hối hận vì mình không nói chuyện của Nguyên Thập Tam cho bọn nhỏ biết.
Nếu nói ra từ sớm, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện này rồi.
Cố Hề Hề vô cùng tức giận, không có bất kỳ do dự gì ném hai đứa nhỏ cho Doãn Tư Thần để bọn nhỏ đi tiếp nhận trừng phạt.
Đã làm sai chuyện thì nhất định phải chịu trừng phạt.
Nguyên Thập Tam cúi đồng không nói lời nào.
Cố Hề Hề thở dài một tiếng, nói: “Hai đứa nhóc hư đốn kia đã bị bố của bọn chúng đưa đi chịu phạt rồi. Trở về bác sẽ bảo bọn nhỏ đến xin lỗi cháu.”
Cơ thể của Nguyên Thập Tam giống như vôi trắng, lắc đầu nói: “Không cần phải như vậy đâu ạ. Mọi người đối xử với cháu đã đủ tốt rồi.”
Thấy yêu cầu của Nguyên Thập Tam thấp như vậy, Cố Hề Hề cảm thấy lòng mình lại bắt đầu đau xót.
Trấn an xong Nguyên Thập Tam, Cố Hề Hề nổi giận đùng đùng đi tìm hai đứa nhỏ gây họa.
Vừa tiến vào sân tập, cô đã nhìn thấy hai con khỉ cả người đầy bụi bẩn đang vác vật nặng năm ki-lô-gam, chạy vòng quanh sân tập.
Doãn Tư Thần vẻ mặt lạnh lùng hà khắc đứng ở bên cạnh giám sát: “Hôm nay các con chạy không xong mười vòng, ba ngày tới không cho phép ăn cơm.”
Cố Miểu và Doãn Ngự Hàm vừa khóc vừa vác vật nặng, miệng đọc thuộc lòng bản kiểm điểm: “Chúng con biết sai rồi. Chúng con không nên tùy tiện bắt nạt con gái, chúng con không nên không tin tưởng quyết định của bố mẹ…”
Nhìn dáng vẻ hai con khỉ bẩn thỉu đang chịu trừng phạt, ngược lại Cố Hề Hề nói không nên lời dạy bảo nữa.
Ôi, bọn nhỏ này thật khiến người ta đau đầu.
Bây giờ đã nghịch ngợm như vậy, sau này phải làm như thế nào hả?
Thời gian nhoáng một cái, hai bạn nhỏ đã chạy qua một vòng rồi.
Vết thương trên cổ tay của Nguyên Thập Tam cuối cùng đã kết vảy khỏi hẳn rồi.
‘Thùng thùng thùng’, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Một giây tiếp theo, cửa phòng mở ra, hai cái đầu nhỏ của Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu từ ngoài cửa thò vào trong.
Hai người vừa nhìn thấy Nguyên Thập Tam lập tức tất cả đồng thanh kêu lên: “Chị Thập Tam, chúng em đến nhận lỗi. Xin chị tha thứ cho bọn em nhé.”