Sau khi hợp đồng được ký kết, bên kia nhanh chóng thực hiện thỏa thuận và chuyển tiền vào tài khoản của công ty Dany, dây chuyền sản xuất Ngọc Đan Hương chính thức được chuyển giao cho bên kia.
Sau khi Cố Hề Hề bận xong chuyện này, cô cũng không tìm Nhất Nhiễm nữa.
Mà gã Nhất Nhiễm này ấy à, rất trong sạch, anh ta cũng không làm phiền Vân Mạc Dung nữa.
Lần này, mọi chuyện dường như chưa từng thực sự xảy ra, nó yên bình đến nỗi mọi người gần như quên mất những gì đã xảy ra trước đó.
Những ngày sau cơn mưa trời lại sáng, cuộc sống trôi qua rất thoải mái.
Mãi cho đến khi Vân Mạc Dung và Tưởng Dật Hải từ nước ngoài trở về nước, Vân Mạc Dung mới chợt nhớ ra rằng cô đã không nghe tin gì của Nhất Nhiễm mấy ngày rồi.
Nhất Nhiễm cũng ngừng gửi tin nhắn WeChat và những tin nhắn khác cho cô, dường như anh ta đã lặng lẽ biến mất khỏi cuộc đời cô rồi.
Trong khi Vân Mạc Dung đang mải nghĩ về chuyện này thì Tưởng Dật Hải mặc bộ đồ ngủ bước từ ngoài vào, nhìn thấy Vân Mạc Dung đang ngồi ngẩn người, anh lập tức nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Mấy ngày nay vất vả cho em rồi. Còn một chi nhánh của nhà họ Tưởng chúng ta nữa, thế nhưng họ cũng là trưởng bối của chúng ta. Về tình về lý chúng ta vẫn phải qua đó xem sao.”
Vân Mạc Dung lập tức trả lời: “Không có gì đâu, giờ em chỉ muốn nghĩ đến chuyện của công ty thôi. Chuyện của nhà họ Tưởng cũng là chuyện của em, nào có gì mà vất vả hay không vất vả chứ? Hơn nữa chúng ta còn đến chúc mừng họ, chứ đâu có vất vả là bao, huống chi là mấy ngày nay anh đã làm việc chăm chỉ rồi, chắc là anh mệt lả rồi chứ? Đêm nay chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải đến công ty.”
“Ừ.” Tưởng Dật Hải cười dịu dàng.
“Có Hề Hề em cũng thật sự yên tâm rồi, Ngự Hàm và Cố Miểu đều bị bỏ lại ở căn cứ thì cũng thôi đi, còn Nhất Nặc cũng bị ném ở bên đó, vậy con bé cũng không lo lắng sao?” Vân Mộ Dung đúng là người hay lo nghĩ, lo lắng hết chuyện này rồi lại lo đến chuyện kia.
Tưởng Dật Hải cười nói: “Em đúng là bà dì hay nghĩ quá lên rồi, em còn nghĩ cho bọn trẻ nhiều hơn cả mẹ nó nữa đấy. Em yên tâm đi, con bé Nhất Nặc rất nghịch ngợm, nó chẳng khác gì tomboy, ở đó có thuyền trưởng Hans rồi thì làm gì có ai chơi vui với nó bằng anh ta chứ? Bởi vì con bé không được quản chặt như Ngự Hàm và Cổ Miểu cho nên mọi thứ đều chiều theo sở thích của con bé, con bé chơi mệt rồi sẽ tự nghỉ ngơi thôi, lúc nào tỉnh dậy thì lại chơi với họ tiếp. Có Hans ở đó trông nom, bọn trẻ sẽ không cần phải quá lo lắng đâu. “
“Nói thì nói thế.” Vân Mạc Dung nói: “Nhưng dù gì Nhất Nặc cũng là một cô bé gái mà!”
Tưởng Dật Hải cười nói: “Đã thích trẻ con như thế, hay là chúng ta cũng mau chóng sinh một đứa chứ nhỉ?”
Mặt của Vân Mạc Dung ửng hồng: “Anh xem anh đi, sao lại nói chuyện này rồi.”
“Mấy hôm trước mẹ còn bảo chúng ta nên sớm sinh em bé đi, bất kể em bé là trai hay gái, mẹ đều vui cả.” Tưởng Dật Hải nói: “Gia đình nhà chúng ta chỉ có mấy người. Thế hệ bố anh cũng chỉ có bố và cô. Sau đó cô anh gả cho gia đình Doãn chỉ còn lại bố anh chống đỡ nhà họ Tưởng, quả thực rất cô đơn. Bây giờ nhà cô lại xảy ra chuyện, hiện giờ gia đình họ đều đã định cư ở Nam Mỹ và không chịu trở về nữa, cho nên nhà anh thật sự rất muốn có một đứa cháu, anh luôn cảm thấy trong nhà mình quá ít người cho nên không có không khí gì cả!”
Vân Mạc Dung gật đầu, cũng không trốn tránh chủ đề này: “Quả thực nhà mình ít người thì cũng cô quạnh trống vắng. Dật Hải này, em cũng muốn sinh vài đứa con thuộc về chúng ta để khiến cho gia đình này thêm náo nhiệt.”
Tưởng Dật Hải rất hài lòng, vừa định nói gì thì bên ngoài có người gõ cửa: “Cậu chủ, mợ chủ, cô chủ gọi điện thoại về nhà báo, hình như có việc gấp!”
Vân Mạc Dung và Tưởng Dật Hải sững người trong giây lát.
Đã đến lúc này rồi còn có điện thoại gọi đến, rõ ràng là một chuyện rất gấp.