“ Nói vậy cũng đúng, cô ấy có năng lực kinh doanh rất tốt nên có nhiều sự kiện quan trọng cần cô ấy ra mặt.” Mặc Tử Hân thản nhiên nói, không có ý định tán gẫu thêm với Cố Hề Hề về người phụ nữ khác.
Cố Hề Hề vẫn còn muốn nói nhưng cô do dự và vẫn chọn dừng lai, không nói nữa. Cô luôn cảm thấy Mặc Tử Hân nói chuyện lâu như vậy có chút giống Dư Khiết. Mà Mặc Tử Hân thông minh như vậy sao có thể không phát hiện ra chứ? Tuy nhiên, nếu anh ấy không muốn nói về chủ đề này, cô cũng không nên hỏi nữa. Có lẽ, bản thân anh ta vốn đã có đáp án rồi.
“Em mấy năm nay điều dưỡng cơ thể như thế nào rồi?” Cố Hề Hề không nói, anh chỉ có thể chủ động lên tiếng trước: “Lần trước sinh Nhất Nặc sợ rồi chứ gì?”
“Không phóng đại như vậy đâu. Chỉ là với sức khỏe của tôi, nếu muốn sinh đứa thứ ba sợ là không được thôi.” Cố Hề Hề cười nói: “Chị gái tôi bây giờ cung cấp tôi rất nhiều loại thuốc bồi bổ cho cơ thể. Trong nhà có ruộng thuốc, mỗi năm đều gửi thuốc đến. Hiện tại em đã có con trai và con gái, em đã rất mãn nguyện rồi. Làm người không nên quá tham lam.”
“Đúng vậy.” Mặc Tử Hân gật đầu: “Tôi cũng thấy rất mãn nguyện.” Có thể bình yên cùng Cố Hề Hề ngồi nói chuyện như vậy, anh ta thật sự rất mãn nguyện rồi.
“Đúng rồi, vừa rồi em đang nghĩ gì vậy? Gọi em hai lần mà em đều không trả lời tôi?” Mặc Tử Hân nghi ngờ nhìn Cố Hề Hề: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Cố Hề Hề có chút do dự nhưng vẫn lựa chọn nói cho Mặc Tử Hân. Sau tất cả, anh ấy thực sự không phải là người ngoài cuộc, anh ấy cũng biết về chuyện của nhà họ Vân.
“Chuyện chị gái em mất tích, em đã phong tỏa tin tức và không cho người bên ngoài biết. Nhưng sáng hôm nay bà nội đột nhiên gọi điện cho em nói rằng hiện tại chị em sẽ không gặp nguy hiểm gì, mục tiêu của người đó là dòng họ Vân, là thế hệ tiếp theo của các nhà chiêm tinh.” Cố Hề Hề lo lắng nói: “Anh nói xem, là ai đã nói với bà nội chuyện này? “
Mặc Tử Hân ngạc nhiên nhìn Cố Hề Hề, nói: “Hề Hề, em có hiểu rõ hết về thuật chiêm tinh của dòng họ Vân không?”
Cố Hề Hề lắc đầu: “Không, sao vậy?” Mặc Tử Hân không nói nên lời.
“Trong những năm này đã có nhiều chuyện xảy ra, bây giờ căn bản không cần dùng tới chiêm tinh học nữa, vì vậy em chưa từng hỏi kỹ.” Cố Hề Hề giải thích: “Bố em, em, chị gái em, không có ai trong số ba người được thừa kế huyết thống chiêm tinh cả, bà nội cũng chưa từng nói chuyện này với em, thỉnh thoảng có hỏii đến thì bà nội cũng giấu diếm nên lâu rồi em cũng không hỏi. Suy cho cho cùng bây giờ cũng không phải là quá khứ, cái thời đại mà cần phải dựa vào chiêm tinh để tồn tại ấy qua rồi. Bây giờ thế giới rất yên bình rồi nên càng không cần dùng đến chiêm tinh nữa.Vì vậy em cũng không chú ý đến nó nữa. Tử Hân, có phải anh biết chuyện gì không?”
Mặc Tử Hân nói: “Anh có biết một chút, nhưng anh cũng chỉ là thỉnh thoảng nghe những người lớn tuổi nói tới thôi.”
Cố Hề Hề gật đầu: “Thuật chiêm tinh của nhà họ Vân, xem ra em thật sự biết quá ít rồi.”
“Chà. Bà nội Vân nhiều năm như vậy cũng rất ít khi ra tay, mọi người đều chưa từng thấy qua nên qua dòng thời gian tự nhiên sẽ quên đi nhiều chuyện.Tuy nhiên, em phải nhớ rằng khi em được sinh ra thì bà nội Vân đã dùng thuật bói toán phát hiện ra sự thiếu hụt trong vận mệnh của em. Từ khi sinh ra thì vận mệnh của em đã là quỹ đạo của sinh tử nên mới bắt buộc mang em đi, mục đích chính là giành lấy cơ hội sống trong cái chết.” Mặc Tử Hân nói.
Cố Hề Hề gật đầu. Những chuyện này trôi qua quá lâu rồi, cô đều đã quên mất. Bây giờ nghe Mặc Tử Hân nhắc tới chuyện này, cô lập tức hiểu ra: “Cho nên chuyện lần này không phải là có người nói với bà nội mà là bà ấy tính toán qua chiêm tinh?”
Nói xong Cố Hề Hề cảm thán: “Thật là thần kỳ.”
“Đúng vậy, trên đời này có quá nhiều chuyện không thể giải thích rõ ràng.” Mộ Tử Mặc cười nói: “Em và Vân Nặc vốn đã là kỳ tích rồi, không phải sao?”