“Nếu là trước kia thì sư nương nhất định sẽ rất giận con. Nhưng sau khi nhìn thấy vợ của con, sư nương cũng hiểu được rằng sự kiên trì của con rất đúng đắn.” Bà cụ Tô thở dài nói: “Con gái nhà họ Vân đúng là vô giá!”
Chuyện bọn họ đang nói đến chính là ngay sau khi Vân Nặc qua đời không lâu, bà cụ tô đã định giới thiệu một trong những đứa cháu gái xa của mình cho Tưởng Dật Hải.
Kết quả là Tưởng Dật Hải từ chối không chút do dự, khiến trái tim bà cụ Tô bị tổn thương.
Nhưng lúc đó Tưởng Dật Hải không hối hận chút nào cả.
Trong lòng anh, ngoài Vân Nặc, anh thực sự không thể chấp nhận ai được nữa.
Cho dù là khiến cho sư nương đau lòng, nhưng anh cũng không có cách nào khác.
“Hãy trân trọng cô ấy nhé.” Bà cụ Tô nói: “Mau sinh con đi, sư nương sẽ giúp con nuôi dạy.”
“Vâng.” Tưởng Dật Hải dịu dàng nhìn bà ấy: “Sư nương nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt, sau này còn phải giúp con chăm sóc con cái nữa! Con và Mạc Dung đã nói chuyện với nhau rồi, chúng con sẽ sinh một đám con, đê sư nương được sống trong những ngày tháng thật náo nhiệt. “
Đôi mắt bà cụ Tô bỗng đỏ hoe lên: “Được rồi, được rồi, sư nương nhớ rồi.”
Vân Mạc Dung ở sảnh trước không biết cuộc nói chuyện giữa Tưởng Dật Hải và bà cụ Tô ở sân sau.
Cô vừa nhận được một món đồ lễ mới tinh, chữ ký của trên đồ lễ là: Nhiễm.
Đột nhiên tim cô nhảy thót lên.
Dường như có một mùi vị quen thuộc đọng lại trên đầu mũi cô.
Cô vô thức bắt lấy một người nói: “Đưa món đồ lễ này cho tôi.”
Người hầu đưa cái đĩa cho Vân Mạc Dung, Vân Mạc Dung cầm lên, ngửi một chút, đôi mắt khẽ động!
Mùi vị này!
Đây rõ ràng là hương vị của loại trà mà cô được uống vài ngày trước!
Đúng, chính là là mùi vị này, không thể nào sai được!
“Mợ chủ Tưởng, có gì đó không đúng sao?” Người hầu khó hiểu nhìn cô.
“Người đưa đồ lễ này đến còn ở đây không? Người đó đang ở đâu?” Vân Mạc Dung gấp gáp hỏi.
“Dường như người đó đã rời đi rồi, vừa đặt đồ ở đây xong đã đi rồi.” Người hầu trả lời.
Vân Mạc Dung để đồ lễ xuống, vội vàng chạy ra cửa, nhìn ra phía bên ngoài.
Nhưng bên ngoài không có một bóng người nào cả, vô cùng trống trải.
Là ai vậy chứ?
Rốt cuộc đối phương muốn làm gì?
Tại sao lại tặng món đồ lễ này chứ?
Đầu óc Vân Mạc Dung bắt đầu suy nghĩ lung tung, cho đến khi người hầu nhắc nhở thì cô mới định thần lại được: “Hả? Được rồi, tôi sẽ giải quyết ngay.”
Vân Mạc Dung không cam tâm mà nhìn ra ngoài một lần nữa, sau khi chắc chắn rằng bên ngoài không có ai thì cô mới quay trở lại sân.
Ở một góc, Nhất Nhiễm đội chiếc mũ đen, dựa vào tường và mỉm cười.
“Vân Nặc, em vẫn nhạy bén như mọi khi.” Nói xong, Nhất Nhiễm vui vẻ cười: “Tuy nhiên, dù em có nhạy bén đến đâu cũng không có tác dụng, bởi vì em sẽ sớm hoàn toàn thuộc về tôi rồi.”
Nhất Nhiễm bình tĩnh lấy điện thoại ra gọi: “Cứ làm theo kế hoạch.”