Mục lục
CÔ VỢ HỢP ĐỒNG BỎ TRỐN CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 850


Có thể là do Cố Hề Hề quá dịu dàng, cũng có thể là do Cố Hề Hề quá bình tĩnh, cho nên Nguyên Thập Tam vốn còn hơi hoảng sợ cũng từ từ ổn định lại tâm trạng của mình, cơ thể không còn run rẩy nữa, nhưng vẫn núp ở trong ngực của Cố Hề Hề không đi ra.


Những thứ không biết được luôn luôn là những thứ sợ hãi nhất.


Cho nên cô vội vàng chạy đến đây.


Đúng như dự đoán, cô bé này bị hoảng sợ.


Cố Hề Hề thật lòng thương xót đối với cô bé đáng thương này. Nếu không cũng sẽ không xa xôi nghìn trùng mà đưa cô bé đi đến căn cứ của Hans, muốn cho cô bé một cuộc sống mới.


Cho nên cô không có đi thăm mấy đứa con của mình mà lại chạy đến đây để chăm sóc cho Nguyên Thập Tam.


Cơn bão vẫn tiếp tục ở bên ngoài, nhưng Nguyên Thập Tam đã từ tử thích nghi với nó.


Chờ sấm sét ngừng đánh, Nguyên Thập Tam mới lưu luyến không thôi rời khỏi cái ôm trong ngực của Cố Hề Hề.


Trong giây phút Nguyên Thập Tam ngẩng đầu lên, trong mắt cô bé có mang theo một sự ngưỡng mộ.


Nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên cô bé cảm nhận được tình thương của mẹ sâu đậm như vậy.


Cảm giác ấm áp làm cho cô bé không muốn rời xa.


“Không sao đâu, chỉ là thay đổi thời tiết bình thường thôi.” Cố Hề Hề kéo Nguyên Thập Tam lên ngồi ở mép giường, dịu dàng nói: “Mưa bão trên biển mặc dù đáng sợ nhưng tàu của chúng là rất an toàn. Trừ khi là sóng thần to lớn, nếu không sẽ không làm chúng ta bị thương được. Hành trình hàng ngày của chúng ta được sắp xếp trước để kiểm tra nguy hiểm, hơn nữa chúng ta đều đang đi thuyền dọc theo vùng biển, không quá xa đất liền. Một khi có điều gì không ổn, chúng ta cũng có thể nhanh chóng thoát khỏi nguy hiểm.”


“Lúc trước ở nhà, cháu cũng sợ mưa bão à?” Cố Hề Hề đưa tay lên sờ đỉnh đầu Nguyên Thập Tam một cái.


“Cũng không phải.” Nguyên Thập Tam lúc này mới cảm thấy xấu hổ: “Chúng cháu ở đó mặc dù cũng có mưa bão nhưng mà sẽ không đáng sợ như vậy. Mưa bão ở phía bên ngoài vô cùng đáng sợ.”


Cố Hề Hề cười gật đầu một cái: “Không sao hết, sau này trãi qua nhiều thì cháu sẽ không sợ nữa. Nếu như cháu cảm thấy không chịu đựng được thì đến tìm bác. Nhiều người thì sẽ không sợ nữa. Có được hay không?”


Nguyên Thập Tam gật đầu một cái trong vô thức, còn có chút ngại ngùng nói: “Bác Cố, nếu như bác là mẹ cháu thì tốt quá.”


Cố Hề Hề cười vô cùng êm dịu: “Chút nữa bác sẽ kêu người mang nút nhét tai đến cho con, hoặc là mang tai nghe đến để cho con nghe nhã, như vậy thì từ từ sẽ không sợ nữa. Cũng đã trễ lắm rồi, con đi ngủ sớm chút đi. Nếu như còn cảm thấy sợ hãi thì đi ngủ chung với Nhất Nặc. Nhất Nặc tuy rằng chỉ mới có ba tuổi nhưng mà lá gan rất lớn đó.


Nguyên Thập Tam cực kỳ xấu hổ, lúng túng không biết nói gì: “Dạ biết.”


Cố Hề Hề rời khỏi, Nguyên Thập Tam đứng ở cửa nhìn theo rất lâu mới bịn rịn không thôi mà trở về phòng.


Nằm ở trên giường, Nguyên Thập Tam bắt đầu cảm thấy hâm mộ Doãn Ngự Hàm và Doãn Nhất Nặc.


Bọn họ thật may mắn, có một người mẹ vừa xinh đẹp, vừa dịu dàng,


Cố Hề Hề trở về phòng, Doãn Tư Thần đặt quyển sách trên tay xuống, nhìn cô với ánh mắt hỏi thăm.


Cố Hề Hề trở về nằm trên giường, tựa đầu vào khuỷu tay của Doãn Tư Thần nói: “Không sao, cô bé bị hoảng sợ. Từ đó đến giờ chưa ra biển, cũng chưa từng trải qua cơn não nào cho nên hoảng sợ cũng bình thường thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK