Tưởng Dật Hải bỗng hiểu được ý của Doãn Tư Thần.
Bắt càng nhiều người, Nhất Nhiễm sẽ không đặt sự chú ý vào chiếc xe Jeep này nữa.
Như vậy Nhất Nhiễm sẽ cho rằng, do chúng ta tung lưới bắt cá, xe Jeep này không may bị kéo vào.
Mà không phải vì bị chúng ta theo dõi mà bắt được.
Tiểu A dứt khoát buông tha hai xe phía trước cũng ngầm phản ánh là người của bọn họ thật ra không phát hiện ra sự khác thường của biển số xe, chỉ đơn thuần là bắt ngẫu nhiên mà thôi.
Cố Hề Hề nhìn Doãn Tư Thần với ánh mắt kính phục.
Cũng may có anh ở đây.
Nếu không, cô nhất định sẽ hoang mang tột độ!
Nếu chị ấy bị lộ tẩy thì lần sau còn muốn truyền tin tức ra ngoài lần nữa ắt sẽ khó càng thêm khó!
Quả nhiên, với hành động này của tiểu A, vốn dĩ là chuyện rõ rành rành trong nháy mắt liền bị khuấy đục.
Dù sao y điều đi nhiều xe như vậy, chỉ có một chiếc hy sinh mà thôi.
Thật là người đàn ông giảo hoạt!
Giờ khắc này, Doãn Tư Thần và Nhất Nhiễm đều nghĩ như vậy.
Trận thăm dò và phản thăm dò này, hai bên đều ngang nhau.
Không ai có được tin mình cần, nhưng không ai chiếm được tiện nghi của ai.
Lúc Mặc Tử Hân dẫn đội quay về, nghe nói những chuyện xảy ra vào hôm nay, liền lên tiếng: “Nhất Nhiễm này thật sự là một nhân tài. Có thể khiến Doãn Tư Thần trúng kế, thật không dễ gì.”
Doãn Tư Thần lạnh lùng liếc nhìn hắn: “Tổng giám đốc Mặc không bị trúng kế, nhất định là có tin tốt rồi?”
Mặc Tử Hân liếc về phía Doãn Tư Thần, mở miệng nói: “Phía tôi tạm thời cũng không có tin gì.”
“Nếu đã không có tin tức, vậy đã chứng tỏ không thắng được tên khốn đó. Tổng giám đốc Mặc, anh phải mạnh mẽ lên!” Doãn Tư Thần lạnh lẽo lên tiếng.
Mặc Tử Hân: “…”
Cố Hề Hề nhìn hai người họ đấu khẩu, liền nói: “Được rồi, đã lúc nào rồi còn nói những chuyện này. Lần này quá nguy hiểm, tí nữa là hại chết chị ấy rồi! Cái tên Nhất Nhiễm đó thật sự là đáng ghét, bụng dạ thế mà lại xấu xa như vậy, cự nhiên lấy chúng ta thăm dò chị ấy! Đợi đến khi tôi bắt được y, nhất định phải giáo huấn y một phen!”
Mặc Tử Hân nhìn Cố Hề Hề, ánh mắt bất giác dịu lại, nói đoạn: “Tuy tôi không có tin tức của y nhưng không có nghĩa là chút thu hoạch cũng không có.”
Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều hướng mắt về Mặc Tử Hân.
Mặc Tử Hân mở miệng nói: “Tôi có được một tin, nửa tháng trước có người từng khám bệnh cho Tô Bồi Quân. Người đó, tên là Nhất Nhiễm.”
Tim của Cố Hề Hề nháy mắt nhảy lên: “Sau đó thì sao?”
“Nhất Nhiễm sau khi xem bệnh cho Tô Bồi Quân xong cũng chẳng để lại toa thuốc nào liền rời đi, tôi dò la được những người giúp việc chăm sóc cho Tô Bồi Quân, họ nói, tướng mạo vị bác sĩ rất tuấn tú, vô cùng đẹp mắt, tuổi tác không lớn, dáng vẻ độ tầm hai mươi tuổi, thế nhưng lại là bác sĩ phụ trách, là vì chẩn đoán sau cùng của vị bác sĩ Nhất Nhiễm ấy, nhà họ Tô mới từ bỏ việc trị liệu quá độ, bắt đầu chuẩn bị hậu sự cho Tô Bồi Quân.” Mặc Tử Hân trầm giọng nói: “Cũng có nghĩa là, Nhất Nhiễm này sớm đã biết rõ Tưởng Dật Hải và Nặc Nặc sẽ về chịu tang, anh ta sớm đã chuẩn bị sẵn sàng. Có thể nói cái chết của Tô Bồi Quân, sự mất tích của Nặc Nặc đều do một tay anh ta lên kế hoạch. Không chỉ như vậy, tôi còn điều tra được một chuyện nữa.”