Chính tâm tư của mình, đã trở thành công cụ để Hirayama Jiro dỗ dành Mộc nhược Na!
Qủa thật là, đau lòng!
Tuy nhiên, Amy không dễ bị đánh bại như vậy.
Thua keo này, ta bày keo khác.
Amy đặt cái nồi to bên ngoài lều, sôi ùng ục và bốc hơi.
Tuy bọn họ khi ra ngoài, đã mang theo rất nhiều đồ ăn khô dạng nén.
Nhưng mà khi Amy đang nhặt cành cây, thì bất ngờ gặp được một con thỏ rừng, Amy dễ dàng đánh chết con thỏ rừng đó, mang đem về hầm.
Bây giờ con thỏ đã được nấu chín, có thể bắt đầu ăn được rồi.
Amy nhanh chóng đổ đầy hộp cơm quân dụng cho Hirayama Jiro, dùng vẻ mặt ngượng ngùng đưa qua cho Hirayama Jiro: “Anh Hirayama, đây là con thỏ mà tôi vô tình đụng phải. Anh thử xem…”
Hirayama Jiro nhìn chằm chằm vào miếng thịt thỏ trong hộp cơm, nhìn Amy với vẻ mặt kỳ lạ.
“Sao, làm sao vậy?” Amy không hiểu rõ nhìn Hirayama Jiro: “Tại sao anh lại nhìn tôi như vậy?”
Chẳng lẽ Hirayama Jiro cuối cùng cũng đã phát hiện được vẻ đẹp của mình rồi sao?
Anh ta cuối cùng cũng phát hiện được, mình còn ưu tú hơn sao với Mộc Nhược Na sao?
Anh ta cuối cùng bắt đầu đã bị mình mê hoặc?
Cuối cùng anh ta cũng thông suốt rồi ư?
Tuy nhiên, sự kinh ngạc của Amy đột nhiên im mặt mà dừng lại khi Hirayama Jiro lên tiếng.
“Trên đỉnh núi vậy mà vẫn có thỏ sao? Hay quá, tối nay chúng ta có chim trĩ ăn rồi!” Hirayama Jiro nhìn Amy với vẻ ngưỡng mộ, đã nâng Amy từ vị trí trợ lý tạm thời lên vị trí bếp trưởng tạm thời.
“Cái gì…?” Amy sững sờ, đây là chỗ nào đã xảy ra vấn đề vậy?
Tại sao Hirayama Jiro luôn không theo lẽ thường tình?
Đàn ông phương Đông cũng không có như vậy a!
Hirayama Jiro nghiêm túc nói với Amy: “Tôi luôn nghĩ cô là đồ vô dụng, rất ngu ngốc.”
Amy: “Hừ.”
“Không ngờ được rằng, cô làm công tác hậu cần cũng không tồi, vậy nên tôi sẽ tạm thời tha thứ cho việc cô làm chết vật phẩm thí nghiệm của tôi.” Hirayama Jiro trịnh trọng nói: “Bữa tối hôm nay tôi sẽ giao cho cô.”
Hirayama Jiro nói xong, liền xoay người cầm hộp cơm tìm một chỗ, thoải mái ăn.
Amy: “AA.”
Cô ta thật sự muốn đánh người!
Không được, không được, vẫn phải tươi cười lên!
Vì có thể sống mà rời khỏi căn cứ, sống cuộc sống mà bản thân mong muốn, nhịn, nhịn, phải nhịn!
Amy xoay người tức giận ăn phần thịt thỏ còn lại, như thể cô ta đang cắn xé thịt của Hirayama Jiro, cắn chết anh ta vậy.
Hừ, đúng là đồ đáng ghét mà!
Có lẽ là bị làm khổ nguyên cả buổi trưa, Amy rốt cục không có tới gần Hirayama Jiro nữa, mà là chạy tới rừng cây một bên tìm một chỗ nghỉ ngơi.
Hirayama Jiro cũng không cảm thấy Amy chạy ra ngoài nghỉ ngơi có cái gì không đúng.