Mục lục
CÔ VỢ HỢP ĐỒNG BỎ TRỐN CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1496


Thôi.


Nếu như đã cầm tiền lương, vậy thì làm đúng công việc của phần tiền lương này đi!


Trước quầy lễ tân của tập đoàn tài chính Mặc thị, Lý Tư đã làm việc được ba ngày.


Nhưng trong suốt ba ngày này, cô ta đều không nhìn thấy Mặc Tử Hân.


Lý Tư rốt cuộc cũng không nhịn được, chủ động gửi tin nhắn và gọi điện thoại ném bom trợ lý bên cạnh Mặc Tử Hân, phiền đến mức tâm trạng của trợ lý Tổng giám đốc Mặc cực kỳ không tốt.


Nhưng mà anh ta cũng không thể nói gì.


Ai bảo Lý Tư là người mà Tổng giám đốc phải chăm sóc chứ?


Nhưng mà, Lý Tư này sao vẫn không hiểu chuyện như vậy chứ?


Cô ta luôn làm ra một số chuyện không biết tự lượng sức mình.


Rốt cuộc cô ta có biết hay không, cô ta càng vui mừng nhảy cẫng lên, Tổng giám đốc càng cảm thấy cô ta phiền phức?


Có điều, hiện tại trợ lý không quản được chuyện của Lý Tư. Nhiệm vụ của anh ta hôm nay, là đón tiếp Cố Hề Hề và hai cậu chủ nhỏ ở sân bay.


Lúc này ở trên sân bay.


Cố Hề Hề đang xem tạp chí nhi đồng cùng với Mặc Ngôn và Mặc Thuyết.


Hai đứa bé sinh đôi ở hai bên trái phải ghé tới trước mặt Cố Hề Hề, vui vẻ nói chuyện.


Mặc Ngôn nhìn tầng mây ở bên ngoài một chút, đột nhiên mở miệng nói: “Cô Cố ơi, tại sao cháu và Tiểu Thuyết không có mẹ? Tại sao người khác đều có mẹ, chỉ có chúng cháu là không có?”


Mặc Thuyết cũng ngẩng đầu, đôi mắt lóe sáng nhìn Cố Hề Hề: “Cô làm mẹ của chúng cháu có được không? Chúng cháu cũng muốn mẹ.”


Nghe Mặc Ngôn và Mặc Thuyết nói, Cố Hề Hề cảm thấy vô cùng đau lòng, giơ tay sờ sờ đầu bọn trẻ: “Mẹ của các cháu… Cô ấy, cô ấy ở một cái góc nào đó trên thế giới lén lút nhìn các cháu lớn lên. Cô không thể làm mẹ của các cháu, nhưng cô là cô của các cháu, là người chăm sóc các cháu! Tuy rằng các cháu không thể gọi cô là mẹ, thế nhưng các cháu có thể xem cô như người mẹ tạm thời của các cháu! Bởi vì ở trong mơ, mẹ các cháu đã giao các cháu cho cô, dặn cô chăm sóc cho các cháu thật tốt.”


Tuy rằng Mặc Ngôn và Mặc Thuyết mới có bốn tuổi, nhưng hai đứa nó đã sớm thông minh hơn so với trẻ con bình thường.


Nghe Cố Hề Hề nói như vậy, hai đứa trẻ mơ hồ hiểu, đây không phải sự thật.


Nhưng mà hai đứa nó cũng muốn có mẹ thương yêu mình cơ!


Giống như Nhất Nặc có mẹ, Tử Việt cũng có mẹ.


Cố Hề Hề thở dài một tiếng, cô không biết phải an ủi hai đứa trẻ này như thế nào.


Sau này, chỉ có thể chú ý sự trưởng thành trong tâm lý của bọn trẻ nhiều hơn, đừng để bọn chúng đi sai đường.


Lần này về nhà, Cố Hề Hề một là mang theo Mặc Ngôn Mặc Thuyết về thăm nhà một chút, dù sao ông cụ nhà họ Mặc cũng càng ngày càng lớn tuổi, ông muốn gặp chắt trai, vậy nên cô liền mang bọn trẻ về thăm ông.


Nguyên nhân thứ hai là Cố Hề Hề muốn hỏi bà nội một chút về chuyện liên quan đến Vân Song con gái của Vân Nặc.


Vân Song bây giờ quá mức yên tĩnh, không giống như một đứa bé mới hơn một tuổi.


Cố Hề Hề không dám lộ ra chút khác thường nào ở trước mặt chị gái, chỉ có thể lén lút về nhà tìm bà nội tâm sự mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK