Lúc Lý Tư về đến nhà thì Dư Khiết vẫn chưa về đến.
Lý Tư cũng chẳng để ý làm gì, vui vẻ mà tẩy trang đi.
Nhìn thấy khuôn mặt trẻ trung đã khôi phục lại ở trong gương, Lý Tư lại cảm thấy vô cùng chán ghét nó.
Bản thân của cô ta cũng biết rằng kể từ sau chuyện đó, lớp trang điểm của cô ta đã càng ngày càng rạng rỡ hơn, càng ngày càng nổi bật hơn, nhưng cũng càng ngày càng không còn giống cô ta nữa.
Nhưng đây lại chính là kết quả mà cô ta muốn.
Cô ta đã chán ghét đến nỗi muốn vứt bỏ chính con người thật của mình.
Cô ta phải chôn vùi hết những quá khứ kia, xóa bỏ hết toàn bộ đi.
Đặc biệt là người đã chứng kiến hết toàn bộ những lúc đen tối nhất của cô ta, Dư Khiết. Tuyệt đối không thể để cho cô ta được sống thoải mái.
Lý Tự tháo trang sức đeo trên cổ tay xuống, tùy tay mà ném chiếc vòng tay hình cỏ bốn lá trị giá hơn mười vạn tệ xuống bồn rửa mặt, không thèm để ý rằng chiếc vòng tay kia không thể dính nước được.
Quả thật là Dư Khiết không về nhà, mà cô ta lại lái xe đến một hồ nước nhân tạo.
Lúc này là lúc náo nhiệt nhất ở hồ.
Ở bên hồ có không ít các nhóm bác gái tụ tập lại để cùng nhau nhảy quảng trường, khắp nơi đều vang lên giai điệu của mấy bài hát đang thịnh hành trên mạng.
Còn có rất nhiều người trẻ tuổi vận động ở đây, tạo nên cảnh tượng của một cuộc sống vui vẻ, hưởng thụ.
Dư Khiết lái xe vào bãi đỗ xe, sau đó lấy một cái áo choàng từ phía sau khoác lên vai, cứ vậy mà chậm rãi đi dạo trên con đường ven hồ của công viên, mặc kệ những người con trai con gái khác mà chỉ đi dạo chầm chậm, suy nghĩ về tâm sự của mình.
Trước kia, khi cô ta quyết định sẽ bán trứng đi đã không nghĩ rằng mình sẽ hối hận.
Lúc cô ta đưa ra quyết định ấy, chính cô ta đã là một người trưởng thành rồi.
Cô ta hiểu rằng, bất kể là ai cũng sẽ phải trả một cái giá lớn cho sự lựa chọn của mình.
Cô ta cũng đã sẵn sàng để trả cái giá này rồi.
Dù sao thì cái gọi là ánh hào quang ở trước mặt, thì việc phải làm đầu tiên cũng phải là sống, phải tiếp tục sống.
Vào lúc ấy của cô ta, đã như thế này rồi nhưng vẫn cắn chặt răng mà lấy tiền sinh hoạt ra để mua tài liệu để học tập, mua tài liệu để dạy thêm.
Cô ta không có ai để mà dựa vào cả, chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình mà thôi.
Vì vậy mà cô ta mới có thể thành công như bây giờ.
Vì cô ta tàn nhẫn với bản thân mình như vậy, nên mới có được thành công của ngày hôm nay.
Chỉ là những chuyện đã làm trong quá khứ, nói chung vẫn mang đến nhiều ảnh hưởng cho cô ta.
Nhưng mà, cũng may là hầu như những người bạn thật lòng không nhìn cô ta bằng những con mắt của quá khứ, vẫn đối xử với cô ta như trước.
Còn những người mới quen kia… Ha ha, không nói cũng biết rồi.
Ban đầu cô ta nghĩ rằng Hùng Hùng chính là một người bạn tuy mới quen nhưng sẽ khác mấy người kia, nhưng bây giờ xem ra là cũng chỉ vậy thôi.
Cô ta không nghĩ rằng quan điểm kia của Hùng Hùng là sai.