Kết quả vô cùng không khéo, chuyện của họ lại bị đám thợ săn ảnh bí mật chụp được.
Những tay săn ảnh này cũng thật lạ, những người khác họ không nhòm ngó lại cứ nhìn chằm chằm vào những người hoàn toàn không liên quan đến ngành giải trí.
Đương nhiên cũng bởi vì cậu ấm đời thứ hai như Hùng Hùng tuy không đặc biệt giàu có nhưng cũng có gia tài mấy trăm triệu tệ.
Mà Lý Tư lại có quan hệ bên lề với nhà họ Mặc giàu có bậc nhất.
Do đó, những tay săn ảnh đều để mắt đến họ.
Chỉ hơi có động tĩnh nhỏ là họ đã bu vào như ruồi bu mật.
Vì thế, những chuyện nhỏ nhặt xoay quanh cuộc hôn nhân của Hùng Hùng và Lý Tư thỉnh thoảng lại xuất hiện trên trang nhất của các tạp chí giải trí.
Giờ lại đang có nhiều người thích hóng chuyện vợ cả và tình nhân đại chiến nên càng thêm náo nhiệt.
Khi Dư Khiết đọc những tin tức này cô thật sự khâm phục khả năng liên tưởng của bọn họ.
Hai con người bằng mặt không bằng lòng mà cũng có thể viết thành những câu chuyện vì yêu sinh hận, vì yêu sinh đố kỵ, vì yêu mà không được đáp trả nên phát sinh ra những tình huống hết sức máu chó.
Cố tình là độc giả lại thích ngồi ăn dưa hóng những chuyện như vậy nên từng chủ đề thảo luận càng ngày càng nóng, khí thế ngất trời.
Không ít người đều đang thảo luận về việc liệu cặp đôi này có thể sống sót trước cuộc tấn công của kẻ thứ ba hay không, và cuộc hôn nhân có thể kéo dài bao lâu.
Mức độ tin đồn được thảo luận đã đến mức ba lần lên hot search.
Những người này đúng là đã bị kìm nén muốn rồ rồi.
Bọn họ không dám bàn luận mấy chuyện về nhà họ Doãn và nhà họ Mặc, nhưng thảo luận về cuộc hôn nhân máu chó giữa Hùng Hùng và Lý Tư thì vẫn rất thú vị mà?
Ai bảo Hùng Hùng và Lý Tư cũng là điển hình của kẻ có tiền làm chi?
Không thảo luận về bọn họ thì thảo luận về ai?
Sau đó dưa càng ăn càng nhiều, càng ăn càng phấn khích.
Dư Khiết bỏ quyển tạp chí xuống, sau một lúc lâu vẫn không biết nói gì.
Lúc này Mặc Tử Hân từ bên ngoài đi vào, Dư Khiết lập tức đứng lên: “Tổng giám đốc.”
“Ừ.” Mặc Tử Hân gật đầu với Dư Khiết nói: “Nghe nói hôm nay bố cô dẫn em trai cô về nhà rồi? Cho cô nghỉ một ngày, mau đi qua thăm đi.”
Dư Khiết do dự một chút rồi mới lên tiếng: “Vâng, cám ơn tổng giám đốc.”
“Đi đi.” Mặc Tử Hân từ ái nhìn trợ thủ đắc lực của mình: “Không cần luôn tạo áp lực lớn như vậy cho mình. Cô đã làm rất tốt rồi.”
Dư Khiết cười gật đầu, xoay người rời khỏi công ty.
Vừa đến tầng dưới công ty cô đã thấy Tiết Tuyết đang đứng ở đó, như đang đợi mình.
Trong khoảng thời gian này Tiết Tuyết im lặng khác hẳn mọi khi, Dư Khiết đã gần như quên mất sự tồn tại của cô ta.
“Cô Tiết tìm tôi có việc gì?” Dư Khiết dừng bước nhìn về phía Tiết Tuyết.
Nét mặt Tiết Tuyết mang theo vẻ do dự, nhợt nhạt: “Hôm nay cô có rảnh không?”