Chiếc xe này là do bọn họ trộm.
Tất nhiên không có gì đau xót.
Quả nhiên, khi đến khúc cua của con đường núi, cả ba người nhảy khỏi ra xe vô cùng thành thạo. Họ nhìn chiếc xe lao qua vách núi, sau vài cú tông, nó bất ngờ phát nổ và cháy sạch.
“Đi.” Tên đại ca phẩy tay, cả ba tên lập tức biến mất
Tất cả dấu vết cũng đã biến mất.
Đối phương muốn tìm kiếm Lý Tư cũng không dễ dàng gì.
Sắc trời chuyển tối.
Lý Tư co hai chân lại, nép ở góc tường.
Lạnh quá… thật là lạnh quá…
Lý Tư ngày thường đều sống trong không gian có máy điều hòa, trước giờ chưa từng có thói quen phải mặc áo ấm.
Cho dù là mùa đông giá rét, cô ta cũng chỉ mặc váy ngắn mang giày ống, mặc thêm áo khoác ngoài.
Bây giờ tuy không phải mùa đông, nhưng trong núi thật sự lạnh hơn so với bên ngoài.
Hơn nữa căn phòng này cũng không kín gió. Cơn gió lạnh thấu xương cứ thổi qua, Lý Tư không ngừng run rẩy.
Tiếng gió và tiếng đập của cành cây bên ngoài giống như âm thanh của ma quỷ, khiến Lý Tư tái mặt vì sợ hãi, trong đầu nghĩ đến đủ loại thế giới khủng khiếp.
Lúc này, bên ngoài chợt có tiếng người đang mở khóa.
Lý Tư ngây ra một hồi rồi mừng rỡ khôn xiết, cuối cùng có người đến rồi.
Lý Tư lập tức lao về phía cửa.
Người bên ngoài, không ngờ Lý Tư lại đột ngột xông ra, bị cô đẩy ngã loạng choạng.
Lý Tư đẩy người ở ngoài ra rồi lập tức bỏ chạy.
Nhưng mà cô chỉ chạy chưa được mấy bước, đã thấy phía sau bị người khác đánh thật mạnh.
Lý Tư không đứng vững, té ngã xuống đất.
“Ah…” Lý Tư cuộn tròn trên mặt đất như con tôm, ôm đầu gối gãi gãi, trên da lập tức lộ ra giọt máu.
“Cũng khá là có sức đấy.” Người đánh ngã Lý Tư phán một câu rồi bồng Lý Tư trở về: “Mẹ, mẹ phải trong chừng cô ấy cẩn thận. Cô ta còn phải sinh em bé cho con đó!”
Lý Tư bị cú đánh lúc nãy làm choáng váng, nghe xong câu này cả người lập tức tỉnh lại, không ngừng vùng vẫy: “Buông ra… ông buông tôi ra!”
Lý Tư bị ném mạnh xuống bãi cỏ khô, Lý Tư bị chấn động gần như không đứng dậy được.
Trong ánh sáng mờ mờ, Lý Tư cố nhìn rõ gương mặt người đứng trước mặt cô.
Người chỉ cao đến một mét sáu, thấp người nhưng có vẻ cứng cáp.
Tuổi tác độ chừng đã hơn bốn mươi.
Mặc Tử Hân cũng đã ngoài ba mươi tuổi, nhưng so với người đàn ông trước mặt, hai người như thể là người của hai thế giới.
Mặc Tử Hân chẳng khác nào vị thần. Còn người trước mặt này, Lý Tư nhìn lâu thêm một chút liền cảm thấy gớm đến phát ói.