Chính là bởi vì động tác này của Lý Tư, trở thành khởi đầu cho một hồi khói lửa trong bữa tiệc mừng thọ của nhà họ Khúc, sau khi cậu hai nhà họ Khúc biết được tin tức, nhanh chóng quyết định hạ mệnh lệnh xuống: “Chặn lại tất cả những con đường bên ngoài, mời hết tất cả mọi người ở ngoài trang viên vào đây cho tôi!”
Khi Mặc Tử Hân đang xem hiện trường yến hội đột nhiên xuất hiện nhiều hơn mấy người xa lạ, khóe mắt giương lên, lập tức hướng về phía người của mình gật đầu.
Vài người tức tốc đi tới bên người Cố Hề Hề và Mặc Tử Huyên, thấp giọng nói: Đi theo chúng tôi.”
Cố Hề Hề cùng với Mặc Tử Huyên lập tức buông xuống chiếc đũa trong tay, yên lặng mang theo người của mình không một tiếng động rời khỏi chỗ ngồi, lặng yên trà trộn vào bên trong đám người.
Dư Khiết vừa đi vừa cột chắc lại tóc, xé phanh vạt váy xuống, trực tiếp đạp mạnh giày cao gót chặt đứt gót nhọn, biến thành dép lê bình thường.
Mấy người Tiểu Vương cũng làm như thế.
Vừa đi vừa không tạo ra tiếng động biến đổi trang phục.
Ngay lúc các cô vừa mới lẫn vào được bên trong đám người, liền nghe thấy ở sau cửa trang viên đột nhiên một trận rối loạn, ngay sau đó liền có người cảnh báo: “Chúng tôi là đội cảnh sát, nghi ngờ có người mang theo hàng cấm trà trộn vào hội trường yến hội, mong chư vị khách nhân phối hợp điều tra.”
Đôi mắt Mặc Tử Hân nhíu lại, xem ra mấy cậu chủ nhà họ Khúc thật sự tức giận rồi, cho dù đắc tội với người khác cũng không sợ, đây là muốn cùng chết sao?
Hahaha.
Nghĩ thật hay.
Lúc này, Lý Tư rốt cuộc cũng đã đi tới bên người Mặc Tử Hân, thấp giọng vội vàng hỏi: “Anh Tử Hân, đây là muốn làm cái gì vậy?”
“Cô đến đây làm cái gì?” Mặc Tử Hân hỏi lại cô ta.
“Mới vừa rồi có người đến nói với em, bên ngoài sẽ có người đến vây quanh nơi này, không cho bất kì ai ra vào. Em lo lắng, em sợ hãi, cho nên em liền tới đây tìm anh.” Lý Tư vội vàng trả lời.
Đáy lòng Mặc Tử Hân cười to một tiếng, thật ngu xuẩn, bị người ta lợi dụng.
Bất quá cũng tốt, anh ta cũng muốn nhìn xem một chút mấy đứa con nhà họ Khúc này, rốt cuộc có thể chơi ra cái dạng gì.
Dám giam lỏng Mặc Tử Hân anh ta hả?
Đúng là không muốn sống nữa rồi.
Nhà họ Khúc dám ăn lớn như vậy, cũng muốn xem xem các người có năng lực tiêu hóa như thế nào.
“Là ai nói cho cô biết?” Mặc Tử Hân hỏi.
“Anh ta nói, anh ta là cậu chín nhà họ Khúc.” Lý Tư lo sợ nghi hoặc trả lời: “Anh Tử Hân, chuyện này rốt cuộc là sao vậy?”
Mặc Tử Hân không trả lời cô ta, ngẩng đầu nhìn về hướng cửa.
Chỉ thấy bốn phía cùng với toàn bộ trang viên, tất cả bị một đoàn xe vây quanh.
Trên mỗi một chiếc xe đều mang theo rất nhiều vũ khí hạng nặng.
“Đây là đã xảy ra chuyện gì?” Ông chủ Phương lập tức luống cuống, lôi kéo con gái của mình tránh vào bên trong đám người, không ngừng kêu la: “Đây là đạo lý đãi khách gì của nhà họ Khúc hả? Chúng tôi là khách đường xa đến đây, đây là muốn giam lỏng chúng tôi sao?”
Bởi vì những lời này của ông chủ Phương, lam cho không ít người ở hiện trường đều nháo hét cả lên, một hồi gà bay chó sủa, không ít người rơi cả giày.