Trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người Mặc Tử Hân và Tiết Tuyết.
Tiết Tuyết theo bản năng cảm thấy không tốt, Dư Khiết đi, bản thân cực khổ tạo dựng dư luận, sợ là phải hủy rồi.
Nhưng mà cô ta lại lại luyến tiếc cơ hội được ở chung với Mặc Tử Hân, vì thế chỉ có thể kiềm chế ôn nhu dịu dàng ăn cơm.
Mặc Tử Hân ánh mắt dừng trên khuôn mặt của Tiết Tuyết, đáy mắt một mảng ảm đạm.
Nếu như cô ta là Cố Hề Hề, vậy thì tốt biết bao.
Bỏ đi, ăn cơm.
Mặc Tử Hân ung dung ăn xong bữa cơm trưa này, tốc độ rất nhanh, lại không mất vẻ tao nhã.
Tiết Tuyết sau khi nhìn thấy Mặc Tử Hân ăn xong miếng cuối cùng, cũng tăng tốc ăn cơm, vội vàng thu dọn tàn cục, khách khí rời khỏi phòng làm việc.
Tiết Tuyết đi ra, liền nhìn thấy mấy người đồng nghiệp sắc mặt không tốt nhìn mình.
Tiết Tuyết tim đập thình thịch.
Không được.
Nếu họ biết mình đi ăn riêng với Mặc Tử Hân chắc chắn sẽ rất ghen tị và ghét mình.
Tiết Tuyết suy nghĩ một hồi, cũng đoán được Dư Khiết sợ không muốn bản thân bị mình lợi dụng nên đã cố ý làm như vậy.
Cô gái này thật sự không phải là người dễ đối phó!
Tiết Tuyết nghiến răng một hồi.
Đến lúc Tiết Tuyết tìm được văn phòng của Dư Khiết, thì mới được biết Dư Khiết vừa đi ra ngoài. Có vẻ như cô ấy lại đưa Lý Tư đi hẹn hò rồi.
Tiết Tuyết không gặp được Dư Khiết, chỉ có thể lẳng lặng quay về, trở lại văn phòng làm việc của mình.
Đến tối, Tiết Tuyết luôn quan sát phía bên phòng làm việc của Mặc Tử Hân, khi ánh đèn bên đó vừa tắt cô cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuống lầu để về.
Không ngoài dự tính, khi vừa xuống đến bãi xe dưới tầng hầm họ đã chạm mặt nhau.
“Cô Tiết sao trễ thế vẫn chưa về nữa?” Mặc Tử Hân hỏi trước.
Tiết Tuyết liền cười thật tươi đáp: “Dù gì thì đây cũng là lần đầu tiên tôi làm công việc này, có rất nhiều việc tôi không thể tự giải quyết được. Lúc chiều định qua bên Dư Khiết để học hỏi thêm, nhưng chẳng hiểu sao cô ấy lại không ở trong văn phòng…”
Những người trợ lý xung quanh Mặc Tử Hân lộ rõ vẻ khinh thường trên mặt.
Nét diễn và kỹ thuật này có phần hơi giả rồi.
Mặc Tử Hân nhẹ nhàng mỉm cười nói: “Tính chất công việc của Dư Khiết khiến cô ấy không thể ở trong công ty suốt. Năng lực làm việc của cô ấy rất tốt, chỉ cần cô ấy làm tốt công việc của mình thì dù không đến công ty mỗi ngày, cũng không có vấn đề gì.”
Tiết Tuyết ngay lập tức nói: “Chính vì điều đó nên có nhiều người ghen tị với năng lực của Dư Khiết. Nếu tôi có được năng lực như cô ấy, tôi đã có thể chia sẻ phần nào những nỗi lo của tổng giám đốc Mặc rồi.”
Mặc Tử Hân chỉ mỉm cười.
Thấy chủ đề có chút nhàm chán, Tiết Tuyết đành phải rời đi dù trong lòng không muốn chút nào.
Cô cũng sợ mình hấp tấp quá sẽ phá hỏng mối quan hệ tốt đẹp của hiện tại.
Ai cũng biết bên ngoài có bao nhiêu phụ nữ muốn nói chuyện với Mặc Tử Hân mà không có cơ hội?