Mục lục
CÔ VỢ HỢP ĐỒNG BỎ TRỐN CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1710


Tống Sĩ Triết sắc mặt nghiêm trọng ngồi ở đó, suy nghĩ một lát mới mở miệng nói: “Tôi không ngờ cô lại có quá khứ khó khăn như vậy. Tôi rất tiếc, vì không thể gặp cô sớm hơn. Nếu quay trở lại mười năm trước, tôi chắc chắn sẽ không để cô chịu khổ như vậy. Còn về chuyện cô hỏi, trước đây thì không có, nhưng hiện tại thì có rồi. Dư Khiết, đây không phải lỗi của cô, cô không cần lấy chuyện này tự dằn vặt mình, trái tim của cô bị những thói quen và dịu dàng trở về kéo chặt nên mới cảm thấy đau đớn như vậy.”


“Thật ra, nếu nhìn nhận chuyện này một cách nhẹ nhàng, cô sẽ không nghĩ đó là bố của cô, người đó là mẹ kế của cô, và cậu ấy là em trai của cô. Cô cứ coi họ như là người xa lạ, cô tình cờ gặp được một gia đình nghèo khó cần giúp đỡ. Cô đã nghĩa hiệp ra tay giúp họ một khoản tiền. Cô xem, cứ nghĩ như vậy, có phải sẽ tốt hơn nhiều không? Cô tuy là luật sư, thấy nhiều những góc khuất, nhưng tôi nghĩ cô cũng đã từng thấy những ấm áp mà người khác chưa thấy được.”


“Một tiếng chị, có thể khiến cô đem cảnh giác trong nhiều năm đặt xuống. Có thể thấy trái tim của cô, thật sự rất mềm mại. Chỉ là cuộc sống quá vất vả, khiến cô buộc phải đeo cho trái tim mình một chiếc mặt nạ. Thời gian lâu dài, chính cô cũng không phân biệt được rõ đó là mặt nạ hay là trái tim thuần khiết của cô.”


Tống Sĩ Triết nhẹ nhàng mở miệng nói: “Bây giờ họ đã có số tiền này, nhất định cũng có thể phẫu thuật cho cậu bé. Cô có thể yên tâm rồi.”


Dư Khiết gật đầu: “Ba mươi vạn cộng với số tiền họ có và căn hộ đó, quả thực là đủ rồi.”


“Vậy tốt rồi.” Tống Sĩ Triết nói: “Cứ coi như là làm việc thiện đi.”


Dư Khiết cười khổ: “Cũng phải.”


Tống Sĩ Triết nhìn thấy vẻ mặt Dư Khiết tốt lên rất nhiều mới cười nói: “Có điều, tôi thật sự rất bái phục cô. Cô ở trong hoàn cảnh khó khăn như vậy, có thể giành chiến thắng để có cơ hội ra nước ngoài trao đổi sinh viên, cô thật sự rất ưu tú, còn ưu tú hơn tôi nghĩ nhiều.”


“Cũng ổn, không so được với anh.” Dư Khiết đã thoải mái hơn, nói: “Đợi hoàn thành xong công việc trong thời gian này, tôi cũng muốn ra nước ngoài tiếp tục học tập.”


“Đã có trường mình thích chưa? Tôi có thể giới thiệu cho cô.” Tống Sĩ Triết cười nói.


“Có, Đại học Pennsylvania.” Dư Khiết nắm tay nói: “Tôi nhất định sẽ học trường đó.”


Tống Sĩ Triết khích lệ nhìn cô: “Tôi có thể giúp cô.”


“Được.” Dư Khiết cũng không khách sáo với anh, nhìn thời gian, cũng đã nửa đêm: “Không ngờ đã muộn như vậy rồi, không trì hoãn thời gian nghỉ ngơi của anh chứ?”


“Không có, không có, ngày mai đúng lúc tôi được nghỉ.” Tống Sĩ Triết quyết định ngày mai sẽ xin bố mình nghỉ một ngày.


Công việc lúc nào cũng có thể làm, nhưng theo đuổi con gái, không phải lúc nào cũng làm được.


“Vậy tôi mời anh ăn đêm.” Dư Khiết ngồi thẳng người lên, cười nói: “Thành phố N có một khu phố ăn đêm nhỏ, không xa, lái xe mười phút là đến. Mỗi đêm đều mở đến ba, bốn giờ sáng. Bây giờ là mùa du lịch, cơ bản đều mở đến sáng. Bên trong có mấy cửa hàng, là cửa hàng trực tuyến, mỗi ngày đều không có ít người đặt.”


“Được.” Tống Sĩ Triết cười như ánh nắng rực rỡ: “Có điều, cô phải cho tôi cơ hội mờ cô! Hầu như lần nào đi ăn cùng cô, cô cũng đều phải tranh giành mới có tư cách trả tiền, tôi cũng thấy phiền lòng.”


Dư Khiết và Tống Sĩ Triết đều bật cười, quét sạch bầu không khí áp bức.


Sau khi hai người rời khỏi tiệm sách thì lái xe đến một con phố ăn đêm nhỏ.


Tuy rằng đã nửa đêm, nhưng ở đây vẫn còn sôi động, nườm nượp người.


Dư Khiết và Tống Sĩ Triết tuy rằng mới chỉ gặp nhau hai lần, nhưng trải qua lần nói chuyện tối nay, mối quan hệ hai người rõ ràng đã tiến thêm một bước, có thể tiến vào phạm vi của đối phương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK