Thời gian cứ thế từng ngày trôi qua.
Mảnh đất trống trải ban đầu, đã điểm chút màu xanh bật lên.
Làm cho đỉnh núi vốn ảm đạm ban đầu, đã trở nên tràn đầy sức sống.
Nhất Nhiễm nhìn những đường viền rau và vườn hoa được phân chia gọn gàng trên mặt đất, cười thích thú: “Vân Nặc, em thật là khéo tay. Mảnh đất này sau khi được cải tạo, quả nhiên có chút cảm giác đầm ấm của gia đình rồi.”
Vân Mạc Dung đang cuốc đất, nghe thấy những lời nói của Nhất Nhiễm, suýt nữa cuốc mất cây con.
Đêm qua trời vừa mưa.
Nước mưa ẩm ướt khắp đất, không chỉ giúp ruộng rau sẽ phát triển tươi tốt, mà cỏ dại cũng sẽ phát triển tốt.
Vì vậy, Vân Mạc Dung đã ra ngoài xới cỏ từ sáng sớm.
Cô không ngờ rằng, Nhất Nhiễm cũng sớm liền ra ngoài, nhìn cô ấy cuốc đất.
Vân Mạc Dung bỏ cái cuốc đi, nhẹ nói: “Đối với anh mà nói, nó có thể là nhà, nhưng đối với tôi, đó chỉ là một cái lồng không hơn không kém mà thôi.”
Nhất Nhiễm mỉm cười, không trả lời, nhân tiện chuyển chủ đề: “Em có muốn nghe tin về em gái của mình không? Anh đã đặc biệt cho người đi nghe ngóng về tình hình của cô ấy, đến đây để nói cho em nghe.”
Vân Mạc Dung biết rằng hôm nay không nên nghĩ đến làm việc nữa.
Vì vậy, cầm lấy dụng cụ trong tay, nghiêm mặt nói: “Lại đây nói chuyện đi.”
Nhất Nhiễm ngay lập tức đi theo Vân Mạc Dung vào phòng.
Đầu tiên Vân Mạc Dung thay quần áo và giày, sau đó mặc bộ đồ ở nhà, ngồi thẳng trước mặt Nhất Nhiễm, nói: “Tôi rửa tai lắng nghe.”
Tóc của Nhất Nhiễm có chút rối, hơi thở cũng có chút nặng nề, dường như mới vừa chạy nhanh vậy.
Đây là làm sao thế?
“Vì giúp em thăm dò tin tức của Cố Hề Hề, tôi suýt chút nữa đã bị Doãn Tư Thần bắt.” Nhất Nhiễm vô cùng thẳng thắn mà nói: “Nhưng mà, tôi vẫn là nghe ngóng được rồi.”
Ánh mắt Vân Mạc Dung khẽ động, bỗng chốc sáng lên mấy phần: “Hề Hề em ấy sao rồi? Những người khác thế nào rồi? Người nhà tôi đều đã biết rồi chứ? Bọn họ có phải đều ổn không?”
Nhất Nhiễm cười đắng: “Em thì quan tâm đến bọn họ, còn không hỏi xem tôi làm thế nào mà từ trong tay Doãn Tư Thần thoát ra được?”
Vân Mạc Dung trầm mặc một lát, nói: “Anh nhiều trò như thế, có thể yên ổn mà ngồi trước mặt tôi, hiển nhiên anh đã thắng Doãn Tư Thần. Nếu anh đã thắng rồi, tôi còn gì để mà hỏi chứ?”
Nhất Nhiễm cười nhẹ: “Đúng thật là máu lạnh! Bỏ đi, không làm khó em nữa. Tôi đặc biệt đi chuyến này, vốn dĩ là định nói cho em.”
Vân Mạc Dung ngồi thẳng người, nhìn về phía Nhất Nhiễm.
“Cố Hề Hề rất ổn, một chút vấn đề cũng không có. Tôi biết rằng em rất nhớ mong đứa em gái này, thế nên tôi đã thăm dò rõ tin tức của Cố Hề Hề. Nhưng mà, chồng của em là Tưởng Dật Hải dường như không ổn lắm, Doãn Tư Thần gần như vẫn luôn ở cạnh anh ta.” Khóe môi Nhất Nhiễm nở ra một ý cười tư lự, nói: “Thế nên mấy hôm nay, thời gian Cố Hề Hề ở cùng Mặc Tử Hân rõ ràng là khá nhiều. Doãn Tư Thần vậy mà cũng đã ngầm đồng ý, chậc chậc, người nhà của em, đúng là phức tạp thật đó!”
“Đó là bởi vì Doãn Tư Thần biết rằng, Hề Hề không bao giờ làm chuyện có lỗi với anh ấy.” Vân Mạc Dung không nghe nổi lời bôi nhọ về Cố Hề Hề của bất cứ ai: “Hề Hề trước giờ đều rất hiểu chuyện, chuyện của Mặc Tử Hân, em ấy rõ ràng hơn bất cứ ai. Thăng trầm bao năm đều đã trải qua, nếu như em ấy muốn thay lòng, thì đã sớm từ trước khi Nhất Nặc ra đời thì thay lòng rồi, còn cần gì đợi đến bây giờ? Doãn Tư Thần tin tưởng Cố Hề Hề, Cố Hề Hề cũng tin tưởng bản thân! Hơn nữa, nhân cách của Mặc Tử Hân, tôi hiểu rõ. Anh ta tuy rằng… thích Hề Hề, nhưng mà anh ta không phải là người không có chừng mực, anh ta là một người khiêm tốn, chứ không phải là tên tiểu nhân bỉ ổi!”