Mục lục
CÔ VỢ HỢP ĐỒNG BỎ TRỐN CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1407


Cứ như vậy, thời gian ở bên cạnh mấy tình nhân đã ít lại càng ít hơn.


Đêm dài cô đơn biết bao!


Đặc biệt là những ả tình nhân đó, không có ai là người thành phố. Vậy nên mọi người trong lòng hiểu rõ, không nói ra, lén lút chơi. Thẩm Ngư chơi của ông ta, các bà lại chơi của các bà, chỉ cần không ai chọc thủng chuyện này là được.


Trước kia, Thẩm Ngư cũng nghĩ như thế, nhưng bây giờ ông ta lại hiểu ra được, ông ta dựa vào cái gì phải đưa tiền cho mấy ả đàn bà phản bội ông?


Dù sao cũng đẻ một đống con gái vô dụng thì tại sao ông ta phải trả tiền nuôi dưỡng?


Thẩm Khả Khả ít nhiều gì cũng là do vợ cả của ông ta sinh ra. Hơn nữa sau khi ông ta và vợ ly hôn, bà ấy vẫn luông không tái hôn, chỉ một mực nghĩ cách kiếm tiền nuôi Thẩm Khả Khả khôn lớn, cuối cùng lao lực mà chết. Chuyện này đối với người mắc bệnh ung thư sinh sản giai đoạn cuối như Thẩm Ngư thì chính là biểu hiện của lòng trung chinh.


Mặc dù Thẩm Khả Khả cũng là con gái như mẹ cô ta lại trong sạch. Chỉ dựa vào sự trung chinh này của bà ấy, ông ta liền nguyện ý giao tất cả tài sản của mình cho Thẩm Khả Khả.


Mấy bà Tiểu Tam, Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ đều bị khiếp sợ đến ngây người.


Bọn họ không thể nào ngờ được rằng mạch não của Thẩm Ngư lại kỳ lạ đến thế.


Bọn họ còn tưởng khi Thẩm Ngư biết Thẩm Hiểu Tinh và Thẩm Hiểu Thần đều không phải là con ruột của ông ta thì ông ta sẽ chia đều tài sản cho bọn họ. Thế nhưng hy vọng của bọn họ đã tan thành mây khói.


Thời gian gặp mặt đã hết, dù bọn họ còn rất nhiều điều muốn hỏi thế nhưng lúc này lại không thể thốt nên lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Ngư bị dẫn đi.


Ở phía bên kia, khi nhận được cuộc gọi của luật sư Mạc, Thẩm Khả Khả cũng chỉ cười nhẹ: “Luật sư Mạc, dưới danh nghĩ của Thẩm Ngư chắc cũng chẳng còn tài sản gì phải không? Ông ta tham ô, biển thủ công quỹ nên phải bù đủ số tiền đã biển thủ. Thế nên tài sản của ông ta có thể còn lại gì chứ?”


Luật sư Mạc trả lời : “Đúng vậy, tất cả tài sản dưới danh nghĩa của ông Thẩm đều đã bị tịch thu, thế nhưng, ông ta khi còn ở nước ngoài đã từng mua bảo hiểm. Vì là mua khi còn trẻ nên tiền lời của phần bảo hiểm này không nằm trong phạm vi bị tịch thu.”


Ánh mắt Thẩm Khả Khả lóe lên: “Ồ? Khoảng chừng bao nhiêu?”


“Không nhiều lắm đâu, tiền lời mỗi năm khoảng tầm mười triệu.” Luật sư Mạc đáp: “Ông Thẩm cảm thấy rất có lỗi với cô cho nên quyết định đưa phần lãi của bảo hiểm này cho cô, xem như là bồi thường.”


Nước mắt Thẩm Khả Khả lập tức lăn dài trên má.


Bồi thường?


Cô ấy chẳng thấy vui vẻ làm gì!


Nhưng cô ấy cũng không muốn Thẩm Ngư sống quá tốt, hít sâu một hơi, nói: “Được rồi, tôi sẽ tiếp nhận số tiền này.”


Tiền vừa đến tay, Thẩm Khả Khả đã mang nó đi quyên tặng từ thiện.


Cô ấy chán ghét nó từ tận đáy lòng!


Thời gian như thoi đưa, thoáng chốc đã qua ba ngày.


Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na đã sắp xếp xong hành lý, chuẩn bị đi Phúc Kiến.


Thẩm Khả Khả thân là trợ lý của Cố Hề Hề, tất nhiên cũng phải đi theo, bọn họ chuẩn bị xuất phát cùng nhau.


Thẩm Khả Khả đang định báo cáo lộ trình lại với công ty thì lại thấy Đậu Miêu và Tiểu Vương hưng phấn chạy vào, vẻ mặt mang theo bát quái: “Hai người các cậu mới đi đâu về vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK