Thật giả không còn quan trọng nữa.
Về đến bên Nhà họ Vân , trùng hợp thấy Vân lão phu nhân đi ra tản bộ.
“Bà nội.” Cố Hề Hề cùng Vân Mạc Dung cùng lên chào.
Vân lão phu nhân nghiêm túc mà nhìn Vân Mạc Dung, ngày hôm qua thấy trên mặt con bé tâm sự nặng nề, giờ đã trở nên nhẹ nhàng thoải mái hơn, thì biết con bé đã nghĩ thông suốt rồi.
“Ừm.” Vân lão phu nhân gật gầu: “Đi, đỡ bà lên phía trước.”
“Vâng.” Cố Hề Hề cùng Vân Mạc Dung trái phải một người đỡ Vân lão phu nhân chậm rãi đi về phía trước.
Vân lão phu nhân kể cho bọn họ một số sự kiện lịch sử chưa từng được ghi trong sách, hai người bọn họ cảm thấy lần này về nhà, biết được không ít chuyện!
Thoáng cái hai ngày đã trôi qua.
Hôm nay hai người bọn họ chuẩn bị bay về thành phố N, điện thoại Vân Mạc Dung vang lên: “Cô chủ Vân, cô có thể giúp chúng tôi khuyên bệnh nhân này không? Anh ta lại muốn xuất viện rồi!”
“Tôi sao?” Vân Mạc Dung thoát chốc ngẩn ra: “Tôi với anh ta chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi.”
“Nhưng mà, anh ấy khăng khăng nói, cô với anh ấy là bạn bè.” Y tá trả lời.
Vân Mạc Dung nghĩ ngợi một lúc. Thì thôi, đã làm người tốt thì làm cho tới cùng vậy.
Dù sao, người kia cũng thật sự đáng thương.
Bản thân cô ấy cũng đã từng trải qua quá trình như thế, hiểu được rất rõ loại cảm giác bất lực này.
Hiện tại anh ta trốn khỏi gia tộc, đến cả một người thân bên cạnh cũng không có.
Có xem cô ấy như là nhành rơm cứu mạng cuối cùng, cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Bỏ đi, nếu cô ấy đã cứu anh ta hai lần, vậy cũng không thể trơ mắt để mặc anh ta đi tìm đường chết. Cơ thể không tốt, nên phải chăm sóc kĩ càng!
“Tôi biết rồi, tôi sẽ quay về ngay.” Vân Mạc Dung cúp máy, quay sang nhìn Cố Hề Hề nói: “Chúng ta nhanh về thôi, cái anh Nhất Nhiễm đó lại ồn ào đòi xuất viện rồi! Lần trước xuất viện, cuối cùng là xảy ra chuyện không may, lần này lại không biết là vì cái gì đây.”
“Vậy được, dù sao chúng ta cũng không có bận chuyện gì, vậy thì đặt chuyến bay sớm nhất trở về thôi.” Cố Hề Hề gật gật đầu: “Cơ thể người đó quả thật rất tệ, người không quý trọng bản thân như thế, tương lai anh ta sẽ hối tiếc.”
Hai chị em, đến cùng vẫn là hiền lành tốt bụng như thế.
Hai người một mạch về thẳng thành phố N, quà tặng mà nhà họ Vân mang tới đều sai người mang qua nhà chồng mình, còn hai người lại đi thẳng tới bệnh viện.
Vừa đến phòng bệnh, chỉ nghe thấy anh Nhất Nhiễm đang nhẫn nại thuyết phục y ta rằng mình đã hoàn toàn khỏe rồi.
Y tá không có kiên nhẫn xua xua tay: “Có giỏi thì bảo bác sĩ điều trị chính của anh ký tên, nếu không thì sao cũng không được! Nếu anh dám lén trốn đi, anh có tin lần sau lúc tôi tới sẽ cố tình tiêm cho anh thật nhiều mũi, cho anh đau chết luôn không!”
Anh Nhất Nhiễm bị y tá uy hiếp cũng không có tức giận: “Tôi thật sự là có việc bận mà.”
“Chuyện lớn tới đâu cũng không quan trọng bằng việc chữa bệnh.” Y tá cũng rất cố chấp.
“Y tá nói đúng.” Vân Mạc Dung đi về phía anh ta: “Chuyện lớn tới đâu cũng không quan trọng bằng sức khỏe.”
Anh Nhất Nhiễm nhìn cô ấy, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “À, quấy rầy tới cô rồi ư? Thật sự là ngại quá!”