Mục lục
CÔ VỢ HỢP ĐỒNG BỎ TRỐN CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 822


Lệnh Hồ Thương tỉ mỉ thuật lại chuyện đã xảy ra ngày đó.


Những chuyện này đã trở thành đề tài bị cấm bàn tán trong thành, thậm chí, số người biết rõ sự thật cũng không nhiều.


Nhưng Lệnh Hồ Thương vẫn nói hết toàn bộ cho Vân Tử Tiêu.


Phải chăng, khi thật lòng yêu một người, mới có thể đem lòng tin tưởng đối phương đến mức ấy?


Vân Tử Tiêu đứng yên một chỗ, nhìn chằm chằm vào Lệnh Hồ Thương trước mặt mình, trong lòng không rõ là cảm giác gì.


Hắn thực sự là Thích Quân ca ca sao?


Thực sự là hắn sao?


Thật vậy sao?


“Nàng cũng từng dẫn binh đi đánh giặc, nhưng nàng không biết hoàng cung thâm sâu kia có thể giết chết được bao nhiêu con người. Hai năm qua ta đã phải đấu mưu trí, so dũng khí cùng với đương kim hoàng đế, có như thế mới bảo vệ được tương lai trước mắt. Vì trong tay ta nắm hai nhánh quân đội, hoàng đế không dám đối xử tệ bạc với ta, nên mới ban cho ta tước hiệu Định Vương. Ta biết con đường này sẽ rất khó khăn, nhưng ta không chọn. Vì ta biết, nếu để người khác biết rằng ta vẫn luôn chú ý đến nàng, thì sớm muộn gì nàng cũng sẽ trở thành điểm yếu của ta. Và sớm muộn gì, hoàng đế cũng sẽ đe dọa đến tính mạng nàng, dùng nàng để ngăn ta đạt được mục đích.”


“Vì tự bảo vệ mình cũng như bảo vệ nàng, ta càng phải trở nên mạnh mẽ hơn. Dù cho tương lai nguy hiểm thì như thế nào? Dù đương kim hoàng đế chỉ là lợi dụng ta, xoay người lập tức qua cầu rút ván lại như thế nào? Kiếp trước, nàng liều chết bảo vệ ta. Một kiếp này nên đến lượt ta liều mạng bảo vệ nàng.”


“Người Vân phủ đều bị giam lỏng, một người cũng chưa bị giết. Sinh tử của bọn họ đều ở trong một ý nghĩ của nàng. Đây là đại lễ thứ nhất mà ta cho nàng.” Lệnh Hồ Thương nhét một cái lệnh bài bằng đồng vào trong tay Vân Tử Tiêu: “Đây là lệnh bài của thiên lao, nàng có thể định đoạt bọn họ sống hay chết!”


Lệnh Hồ Thương dùng dăm ba câu nói rõ chuyện hắn gặp mấy năm nay.


Vân Tử Tiêu rất là thông minh, nháy mắt đã hiểu được hung hiểm trong đó.


Bây giờ nhìn Định Vương có vẻ phồn hoa như gấm, thật ra lại là lửa đổ thêm dầu.


Lệnh Hồ Thương bởi vì có công phò tá vua nên được phong là Định Vương.


Nhưng cũng bởi vì công lao ngập trời này, sớm muộn gì cũng sẽ bị hoàng đế đương nhiệm kiêng kị.


Nếu Lệnh Hồ Thương không có đủ năng lực tự bảo vệ mình, kết quả chỉ có thể thảm hại hơn trước.


Lệnh Hồ Thương kéo Vân Tử Tiêu đến trước mặt mình, bình tĩnh nhìn nàng, nói: “Tử Tiêu, ta thích nàng.”


Trái tim của Vân Tử Tiêu không nhịn được đập thình thịch.


Năm đó, Thích Quân ca ca cũng nói như vậy với nàng.


Hiện giờ, Lệnh Hồ Thương lại…


Vân Tử Tiêu ngẩng đầu nhìn Lệnh Hồ Thương, khuôn mặt hắn và khuôn mặt của Thích Quân dần dần trùng lên nhau, làm cho lòng Vân Tử Tiêu loạn hết cả lên trong nháy mắt.


“Ta biết bây giờ nàng chưa thể tiếp nhận được những việc này, không sao hết, chúng ta có rất nhiều thời gian để tiếp thu.” Lệnh Hồ Thương mở miệng nói: “Huyện Bình là đất phong của ta, từ nay về sau, nàng ở huyện Bình không cần cố kỵ điều gì hết, nàng có thể làm bất cứ chuyện gì nàng muốn. Đây là phần lễ vật thứ hai mà ta cho nàng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK