Mục lục
CÔ VỢ HỢP ĐỒNG BỎ TRỐN CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 782


Nhưng ngón tay không bắt được gì.


Quả là một thân thủ lợi hại!


Anh ta là ai?


Tại sao lại xuất hiện trong viện của mình?


Anh ta nói anh ta không phải người của đại phu nhân?


Vậy anh ta là người của ai?


Vân Tử Tiêu đi vòng quanh mấy vòng nhưng xung quanh chỉ có tiếng gió hiu quạnh, không thấy tung tích người bịt mặt kia đâu.


Vân Tử Tiêu nhìn tay mình, thời điểm người đàn ông kia nắm lấy cổ tay cô, trái tim cô chợt đập nhanh hơn.


Đúng là gặp ma mà.


Lúc này, tiếng bước chân ở ngoài cửa ngày càng rõ ràng hơn, Vân Tử Tiêu vội vàng cất kỹ cây thương mình dùng luyện công đi.


Cô vừa giấu xong cây thương thì đã có người lên tiếng sau lưng: “Em hai, em làm sao thế? Sao người toàn mồ hôi thế kia? Mấy nha hoàn kia đâu? Sao lại không có ai ở gần hầu hạ em?”


Vân Tử Tiêu nhẹ nhàng xoay người, nhìn người con gái trang điểm tinh tế, mỗi bước đi như nở ra hoa sen trước mắt, khẽ mỉm cười: “Chị cả, chị tìm em có việc sao?”


Vân Thấm Văn nhìn ngó xung quanh, rồi đưa tay lấy khăn tay che mũi, nói: “Bố sai người hầm canh cho em, chị đặc biệt mang tới cho em.”


Vân Tử Tiêu nhìn người con gái này. Nói thật, cô thật sự không có hứng thú với người gọi là chị cả này.


Cô cũng lười tranh đấu với đám người này.


Chờ sau khi cô khôi phục hoàn toàn khả năng chiến đấu, cô sẽ tìm cơ hội phủi mông bỏ đi, để cho họ đấu đá thoải mái!


Mẹ ruột của thân thể này cũng không còn, cũng không cần tận hiếu thay cô ấy.


Còn về ông bố ruột kia, ái chà chà, liên quan quái gì đến cô?


Hơn nữa, người ta cũng không thiếu phụ nữ, không thiếu con cái để hiểu thuận, còn không tới lượt cô đâu?


“Ồ, thế sao? Vậy cảm ơn chị cả.” Vân Tử Tiêu không mặn không nhạt đáp lời.


Vân Thấm Văn sai người đặt canh lên bàn đá trong viện rồi tiến tới cạnh Vân Tử Tiêu, ngửi một cái rồi hỏi theo bản năng: “Vừa rồi ai tới thế?”


“Không có ai? Chỉ có mình em thôi?” Vân Tử Tiêu trả lời ngay: “Sao chị cả lại hỏi như thế?”


Đáy mắt Vân Thấm Văn xẹt qua tia thất vọng: “A, có lẽ chị… Nghe nhầm rồi.”


Vân Tử Tiêu nhìn Vân Thấm Văn không chớp mắt, thấy cô ta vẫn còn đang hít ngửi thì biết ngay người này có khứu giác vô cùng nhạy bén.


Vừa rồi người đàn ông kia chỉ đánh nhau với mình trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà Vân Thấm Văn cũng có thể ngửi ra được mùi vị khác lạ.


Cô gái Vân Thấm Văn này thuộc tính chó thì phải?


“Rốt cuộc chị cả có chuyện gì?” Vân Tử Tiêu hỏi: “Từ trước tới nay, chị cả đều là người nếu không có việc gì thì sẽ không đến, hôm nay cố tình tới cửa không phải chỉ để đưa canh tới cho em chứ?”


Từ trước tới nay, Vân Thấm Văn luôn được mọi người nịnh nọt, tâng bốc, giờ lại bị một câu nói của Vân Tử Tiêu làm nghẹn họng, thiếu chút nữa đã không thở nổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK