Mục lục
CÔ VỢ HỢP ĐỒNG BỎ TRỐN CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 824


Đầu Vân Tử Tiêu vang lên ong ong.


Một màn này, dữ dội tương tự?


Năm đó, Thích Quân ca ca cũng là bị người vây quanh, nàng suất lĩnh quân đội tiến đến cứu viện.


Bây giờ, cảnh này lại tái hiện lần nữa.


Nàng, có nên đi hay không?


Nàng đã rửa tay gác kiếm, không bao giờ hỏi đến chuyện giang hồ nữa.


Yên lặng mấy năm nay đã khiến nàng lâu rồi cũng không sờ qua vũ khí.


Chẳng lẽ lại muốn phá giới lần nữa vì Lệnh Hồ Thương sao?


Nàng muốn trở về chiến trường sao?


Đáng giá sao?


Nháy mắt Vân Tử Tiêu rơi vào mâu thuẫn và giãy giụa.


Tiểu binh móc ra một phong thư và cả nửa miếng ngọc bội từ trong lòng đưa cho Vân Tử Tiêu, vẻ mặt khẩn cầu nói: “Vân cô nương đây là thư điện hạ tự tay viết và tín vật đưa cho ngài. Bây giờ người điện hạ có thể tin được chỉ có cô nương thôi! Hoàng Thượng có vẻ như tín nhiệm điện hạ, thật ra sao không phải là có tâm tư khiến cho tàn dư của đảng Tam hoàng tử đồng quy vu tận cùng điện hạ đây? Cái gì điện hạ cũng hiểu, nhưng vẫn đi mà không do dự. Đơn giản là vì Hoàng Thượng đã đồng ý đáp ứng một yêu cầu của điện hạ. Nếu lần này điện hạ có thể sống quay trở về, Hoàng Thượng sẽ không can thiệp vào hôn nhân đại sự của điện hạ. Vân cô nương, cầu xin ngài! Cầu xin ngài đi cứu điện hạ đi! Nửa miếng ngọc bội này chính là tín vật để điều binh! Chỉ cần ngài giữ ngọc bội này, đội ngũ mà điện hạ sở hữu đều có thể chờ ngài sai phái!”


Vân Tử Tiêu nhíu mày: “Nếu ngươi có ngọc bội này, ngươi tự đi điều binh cứu viện là được. Sao phải tới tìm ta?”


“Vân cô nương, điện hạ nói rồi, trong thiên hạ người duy nhất ngài ấy có thể tin được cũng chỉ có cô nương. Điện hạ cũng nói rằng chỉ có cô nương nhất trí với sách lược dụng binh cùng điện hạ.” Tiểu binh nói xong câu đó, đặt lá thư và nửa miếng ngọc bội ở trên mặt đất, sau đó dập đầu thật mạnh lạy ba cái, xoay người rời đi.


Vân Tử Tiêu nhìn đồ ở trên mặt đất, đấu tranh một hồi lâu, rốt cuộc vẫn nhặt lên.


Trở lại phòng, mở phong thư ra, mặt trên chỉ có một hàng chữ dùng máu viết một câu: Từ Tiêu, ta chờ nàng kề vai chiến đấu cùng ta lần nữa!


Biết được nội dung bức thư, Vân Tử Tiêu dùng sức nắm chặt, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.


Dòng máu chiếu đấu trầm lặng trong cơ thể dường như bị bật lửa bùng cháy lên.


Toàn thân đều chìm trong tiếng kèn chiến đấu ồn ào náo động.


Vân Tử Tiêu, vốn dĩ sinh ra vì chiến trường.


Năm đó rời khỏi chiến trường cũng là bất đắc dĩ.


Vì hơn chục ngàn tính mạng của binh lính, vì những huynh đệ đáng tin cậy, vì những thân nhân tín nhiệm chính mình.


Cuối cùng nàng vẫn lựa chọn cởi giáp gả vào vương phủ.


Những năm tháng gả vào vương phủ, là những ngày xám xịt u ám nhất cả đời nàng.


Lúc nàng cho rằng cả đời này có lẽ cứ như vậy, không nghĩ rằng vận mệnh lại cho nàng một cuộc phiêu lưu, không chỉ để cho nàng chính mắt thấy cuộc sống ở tương lai, còn để cho nàng đi tới thế giới cổ xưa này. Hiện tại trả lại cho nàng một niềm vui bất ngờ như vậy!


Thật sự nàng có thể chứ?


Thật sự có thể trở về chiến trường, có thể cùng nhau kề vai chiến đấu cùng Thích Quân ca ca sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK