Mục lục
CÔ VỢ HỢP ĐỒNG BỎ TRỐN CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1606


Rốt cục, trời cũng dần dần sáng lên.


Do thám đang giữ liên lạc với bên ngoài chợt kích động kêu lên: “Chi viện của chúng ta cuối cùng cũng tới rồi! Họ chỉ cách trang viên của chúng ta năm trăm mét nữa thôi! Bọn họ đã tránh được trạm gác của cậu bảy nhà họ Khúc và đã đột phá vòng vây thành công!”


Nghe thấy những lời do thám nói, tất cả mọi người ở đó đều cảm thấy hưng phấn, công kích vốn có phần yếu ớt đột nhiên trở nên dữ dội.


Cậu bảy nhà họ Khúc ở bên ngoài cũng nhận được tin này, vẻ mặt anh ta méo mó, khó tin: “Sao có thể như thế? Sao bọn họ có thể tránh được người của chúng ta rồi âm thầm tiến vào? Không thể nào? Tuyệt đôi không có khả năng!”


Đúng lúc này, có người từ bên ngoài lảo đảo chạy vào: “Cậu bảy, hiện giờ chúng ta đã rơi vào cảnh hai mặt là địch, không thể kéo dài thêm nữa!”


“Anh nói cái gì?” Cậu bảy nhà họ Khúc rút súng ra, nhắm thẳng vào người vừa tới, pằng.


“Tôi không cho phép bất kỳ ai làm lung lay lòng quân!” Cậu bảy nhà họ Khúc nóng giận giết người: “Mau xông lên cho tôi, xông lên cho tôi!”


Vừa dứt lời, tiếng súng khiến bọn họ tuyệt vọng vang lên từ sau lưng bọn họ.


Hết rồi, không còn hy vọng gì nữa.


Bọn họ thật sự đã thua rồi!


Trong nháy mắt, cảm giác chán nản tựa như một loại virus xâm chiếm trái tim bọn họ.


Không ít người buông vũ khí trong tay theo bản năng, lựa chọn đầu hàng.


Dù cậu bảy nhà họ Khúc có khích lệ bằng cách nào thì cũng không còn ai nghe lời anh ta nữa.


Sau khi đội ngũ tới chi viện liên lạc được với Mặc Tử Hân, họ nhanh chóng nội ứng ngoại hợp, bao vây đám người cậu bảy nhà họ Khúc.


Lúc này, cậu bảy nhà họ Khúc đã thật sự phát điên.


Anh ta liều lĩnh xông ra ngoài, chuẩn bị tìm Khúc Tranh Minh tính sổ.


Một phát đạn lạnh lẽo xuyên qua xương bánh chè của anh ta.


Cậu bảy nhà họ Khúc lập tức quỳ xuống đất.


Mặc Tử Hân nói với Khúc Tranh Minh ở bên cạnh: “Nếu không phải cần anh ta chịu tội thay anh, khẳng định anh đã muốn lấy mạng của anh ta ngay bây giờ, đúng không?”


Khúc Tranh Minh mặt không cảm xúc, thu hồi vũ khí, thản nhiên nói: “Đúng thế, hiện giờ anh ta không thể chết. Anh ta chết rồi, ai chịu tội thay tôi?”


Nói xong, hai người đàn ông này ăn ý nhìn nhau.


Cậu bảy nhà họ Khúc đã thua.


Quân tan tác như núi đổ.


Giây phút những người đó cảm thấy thực lực của mình kém xa so với đối phương, họ đã từ bỏ chống cự, thi nhau đầu hàng.


Đội ngũ chịu trách nhiệm cứu viện đã tới gặp Cố Hề Hề trước, họ đứng ngay ngắn, chào cô: “Mợ chủ, nghe theo lệnh của tổng giám đốc Doãn, chúng tôi đến báo cáo!”


Cuối cùng, Cố Hề Hề cũng thở phào nhẹ nhõm: “Mọi người vất vả rồi.”


Cuộc chiến kết thúc, tiếp theo phải thu dọn chiến trường, kiểm kê vật tư.


Cố Hề Hề không cần tham gia vào việc này.


Cảnh báo bên phía trang viên của nhà họ Mặc cũng đã được dỡ bỏ, cuối cùng Mặc Tử Huyên cũng có thể tìm đến Cố Hề Hề để tám chuyện, kể khổ.


Lý Tư cũng đi tới chỗ Cố Hề Hề.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK