Vốn là hai người xa lạ nhưng nhờ một bộ phim điện này lại quen thuộc trong nháy mắt.
Thẩm Hiểu Tinh cố ý vuốt lông chim công thì Đậu Miêu cũng cố tình đón nhận.
Vì vậy hai người cực kỳ ăn ý phối hợp với nhau, tình ý liên tục nổi lên.
Chờ đến khi bọn họ đi xem phim về nhà, tiến độ phát triển đã lên đến trình độ ngọt ngào rồi.
Bà cả Thẩm nhìn thấy thì trong lòng đang nở hoa!
Những người Tiểu Tam, Tiểu Ngũ, Tiểu Lục kia coi như tranh được danh sách đi nhập học thì có thể làm được gì?
Còn có bằng được con trai của bà chưa?
Trực tiếp cùng trợ lý của mợ chủ yêu đương, điểm bắt đầu này không biết cao hơn bọn họ bao nhiêu lần đâu!
Mà lúc này, các cô Tiểu Tam, Tiểu Ngũ, Tiểu Lục cũng đã náo loạn xong cả rồi.
Đánh cũng đã đánh, ồn ào cũng đã làm, xé cũng xé rồi.
Mặt mũi trong ngoài thế nào cũng vén lên cho mọi người xem hết.
Vì tranh giành triển vọng tương lai cho đứa trẻ của mình, cái gì họ cũng cố cho được.
Chỉ có Tiểu Thất sinh ra con trai cho Thẩm Ngư là từ đầu đến cuối vẫn luôn không lên tiếng.
Tiểu Thất biết Thẩm Ngư là người chỉ bênh con trai, cho nên cô ta không tranh đoạt, chỉ cần có con trai thì sẽ có hết thảy.
Giống như Bà cả Thẩm bây giờ vậy, không phải bởi vì có con trai mới có thể thành công tăng địa vị cho mình sao?
Mặc dù bây giờ cô ta không có cách tăng địa vị của bản thân, nhưng danh sách nhập học này cô ta muốn có nó.
Ban đêm.
Thẩm Ngư nửa đêm mới từ bên ngoài trở về.
Ông ta quả thật không chịu nổi mấy người phụ nữ ồn ào cả nhà lên cho nên mới lẳng lặng đi ra ngoài.
Trước kia ông ta kiêu ngạo vì cuộc sống nhiều vợ của mình thì bây giờ đã trở thành cọng rơm nhúng nước, cuối cùng hành hạ thần kinh của chính mình.
Lúc Thẩm Ngư trở lại cũng không dám để lộ, yên lặng không tiếng động trở về, sau đó ông ta lặng lẽ vào thư phòng, có chết cũng không dám ló mặt ra ngoài.
Dù sao trong thư phòng còn có đồ ăn, thức uống, giường và nhà vệ sinh.
Ông ta không muốn đi đối mặt với mấy người phụ nữ đáng sợ kia.
Lúc này Tiểu Thất tiến vào.
Cô ta dắt tay con trai mình, cầm theo bát thuốc bổ vào: “Anh Thẩm, sao lại trở về muộn thế? Có đói bụng không? Em mới vừa nấu thuốc bổ cho anh, anh uống rồi nghỉ ngơi đi.”
Đứa con trai chạy đến ôm chân Thẩm Ngư gọi bố, Thẩm Ngư chỉ cảm thấy lỗ chân lông trên người cũng nở ra rồi.
Ông ta ngồi xổm xuống ôm lấy con trai, hung hăng hôn một cái: “Có nhớ bố không?”
“Nhớ ạ.” Con trai nhỏ thông minh trả lời.