Huống chi Cố Hề Hề và Vân Mạc Dung cũng không phải loại người tâm địa sắt đá.
Thôi thôi, coi như là quan tâm chăm sóc người bị bệnh đi, để cho anh ta trải qua hai năm cuối cùng của cuộc đời một cách thật ý nghĩa và đặc biệt.
Hai chị em sau khi trao đổi ánh mắt với nhau, cùng lúc gật đầu: “Được rồi.”
Nghe thấy các cô nhận lời mời của mình, anh Nhất Nhiễm lập tức nở một nụ cười vui vẻ.
“Vậy, đến lúc đó không gặp không về.” Anh Nhất Nhiễm cười vui vẻ như đứa trẻ: “Tôi sẽ chuẩn bị cho các cô thật nhiều món ăn ngon!”
Sau khi về nhà, Cố Hề Hề cùng Doãn Tư Thần gọi video nói chuyện phiếm với nhau, nói đến anh Nhất Nhiễm, nhịn không được cảm khái nói: “Em nhìn thấy chị vừa nghe thấy rằng anh Nhất Nhiễm mới chỉ có hơn hai năm tuổi, đôi mắt chị rõ ràng đỏ lên, em liền nghĩ đến, vào năm chị sắp chết, hẳn là cũng rất khó chịu đi? Dù sao, năm đó chị mới hơn hai mươi tuổi, còn trẻ như vậy, rõ ràng còn có rất nhiều chuyện còn chưa làm, còn có rất nhiều người chưa gặp, thế nhưng là sinh mệnh đã đi đến cuối con đường. Nhìn thấy anh Nhất Nhiễm, em như thấy được chị ở quá khứ, không nhịn được liền mềm lòng.”
Trong video Doãn Tư Thần một thân âu phục phẳng phiu, hiển nhiên là có cuộc họp quan trọng cần tham gia, nhưng vẫn dành thời gian cùng với cô gọi video.
“Quả thực thật đáng thương. Nhưng mà, trên thế giới này người đáng thương nhiều như vậy, các em có thể thương xót hết sao? Thể hiện một chút thiện ý là được rồi.” Doãn Tư Thần ở một bên cởi nút thắt một bên cùng Cố Hề Hề nói đến anh họ của mình: “ Lần này anh tới là để giúp anh ấy, anh cũng coi như là đã hồi phục hoàn toàn. Nhiều cục diện rối rắm như vậy, cậu thế mà cũng yên tâm để một mình anh họ tới? Nếu như không phải anh đến giúp đỡ, chỉ sợ anh ấy ba tháng nữa chưa chắc có thể xử lý xong! Bất kể nói thế nào, anh họ cùng chị Mạc Dung cũng vừa mới kết hôn, để anh họ đi công tác lâu như vậy, cũng quá nhẫn tâm!”
Cố Hề Hề cười khẽ: “Đây chính là nỗi khổ của người thừa kế!”
“Đúng vậy, cho nên chúng ta phải nhanh một chút để Ngự Hàm tiếp nhận công ty trong nhà, như vậy chúng ta liền có thể không buồn không lo mà vùng vẫy bốn phương rồi.” Doãn Tư Thần đặc biệt vui vẻ nói.
Cố Hề bật cười: “Ngự Hàm nếu như nghe được lời này của anh, nhất định sẽ khóc cho mà xem! Nó bây giờ còn đang trong căn cứ của Hans mà quỷ khóc sói gào kia kìa!”
“Gào, cứ để nó gào cho chán đi!” Doãn Tư Thần cắn răng nghiến lợi nói: “Để chúng mỗi ngày ở trước mặt anh làm ầm ĩ, ác độc trừng trị bọn oắt con này! Cũng không biết từ đâu tới nhiều sức lực như vậy!”
“Anh còn nói sao!” Cố Hề Hề lườm anh một cái: “Bà nội thế nhưng là đã nói với em, khi còn bé anh cùng Doãn Ngự Hàm không có gì khác biệt!”
Doãn Tư Thần cười hắc hắc, nói: “Dù sao anh không nhớ việc đó nữa, anh không thừa nhận.”
Vừa đúng lúc này, Tiểu A đến tìm anh ký tên, Doãn Tư Thần mới lưu luyến không rời nói với Cố Hề Hề: “Anh phải đi họp rồi, họp xong lại cùng em nói tiếp.”
“Được rồi, anh nhanh đi mau lên.” Cố Hề Hề nói: “Em sẽ để Tiểu A giám sát anh làm việc và nghỉ ngơi, anh cũng đừng thức đêm đấy!”
“Tuân mệnh, thưa phu nhân!” Doãn Tư Thần cười trả lời.
Cúp điện thoại, Cố Hề Hề nhìn thấy Vân Mạc Dung còn ở trong toilet cùng Tưởng Dật Hải gọi điện thoại, chắc hẳn bọn họ cũng có rất nhiều lời muốn nói.
Hai ngày sau, Cố Hề Hề cùng Vân Mạc Dung theo lời mời của anh Nhất Nhiễm, mang theo quà tặng đến nhà anh ta chơi.
Sau hai ngày sửa sang cùng trang trí, căn biệt thự trong nháy mắt có nhiều màu sắc hơn.
Công ty Vật Nghiệp hỗ trợ tìm người giúp việc cùng công nhân, đem phòng sửa sang lại ngay ngắn gọn gàng.