Vân Mạc Dung nhìn chằm chằm vào mạch máu của mình, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ: Nếu có thể giữ chân được Nhất Nhiễm, có phải sẽ may mắn chạy thoát không?
Ngay lập tức, Vân Mạc Dung liền từ bỏ ý định này ra khỏi đầu.
Nhất Nhiễm đã dám xuất hiện trước mặt cô, anh ta sẽ không cho cô cơ hội này.
”Tôi thấy trước và sau nhà có những khoảng đất trống, quả thực quá đáng tiếc, bằng không trồng rau và hoa. Không phải anh nói, chúng ta phải sống ở đây ba năm sao? Một nghìn ngày đêm, liền lãng phí như vậy rồi.” Vân Mạc Dung mở miệng nói: “Trồng vài loài hoa, tâm tình sẽ tốt hơn. Trồng chút rau cải, còn có thể ăn, không thể chỉ dựa vào nguồn thực phẩm dự trữ trong nhà kho của anh, điều đó thật nhàm chán.”
Nhất Nhiễm không biết Vân Mạc Dung rốt cuộc muốn làm gì, nhưng anh vẫn đồng ý: “Được rồi, tôi sẽ bảo người chuẩn bị những thứ này cho em. Tuy nhiên, khi em làm việc, sẽ có người giám sát em. Em cũng đừng nghĩ đến việc nhờ vào những công cụ này để trốn thoát. Trên cầu treo, em không thể trốn thoát bằng một cái xẻng được.”
“Tôi biết.” Vân Mạc Dung bình tĩnh nhìn Nhất Nhiễm: “Tôi không có ý định chạy trốn. Dù có trốn khỏi đây, ngọn núi lớn sâu như vậy, tôi cũng không có bất kỳ công cụ liên lạc nào, một mình tôi không thể dựa vào hai chân mà đi được. Tôi không ngốc như vậy.”
”Nếu em hiểu thì tốt rồi.” Nhất Nhiễm hài lòng gật đầu: “Nói chuyện với những người thông minh, thoải mái hơn rất nhiều.”
Trong núi gió nổi lên rồi.
Vân Mạc Dung đứng dậy, chợt quay đầu lại, liền nhìn thấy Nhất Nhiễm đang dựa vào ghế, nhìn cảnh vật dưới núi.
Nhất Nhiễm quả thật là rất đẹp trai.
Đặc biệt là khuôn mặt nhìn nghiêng, rất mê người.
Đó là kiểu sẽ khiến người ta động tâm.
Trái tim Vân Mạc Dung đập nhanh, cô vội dời mắt đi chỗ khác, không dám nhìn thêm nữa.
Tuy rằng cô hiểu rõ rằng, bản thân đối với Tưởng Dật Hải là toàn tâm toàn ý, nhưng sức mạnh bắt nguồn từ linh hồn và huyết mạch, quả thật là đáng sợ!
Cô ấy thực sự gặp khó khăn trong việc kiểm soát nhịp tim của mình.
Đây là loại sức mạnh gì đây chứ!
Để ngăn bản thân làm những điều không nên làm, sau này vẫn nên là tránh xa anh ta.
Nhìn bóng lưng Vân Mạc Dung vội vàng rời đi, khóe miệng Nhất Nhiễm khẽ giật giật.
Anh ta dường như đã đoán được, nguyên nhân khiến Vân Mạc Dung bối rối bỏ chạy.
Sức mạnh của huyết thống!
Đến chiều, tất cả những thứ Vân Mạc Dung cần, quả nhiên đều được đưa đến.
Một cái xẻng nhỏ, cuốc và một ít hạt giống.
Có hoa, có rau.
Số lượng không nhiều, nhưng cũng đủ để giết thời gian.
Vân Mạc Dung thật sự không dám để cho bản thân nhàn rỗi, cô ấy muốn làm cho chính mình bận rộn, vừa nghĩ cách để đưa tin tức ra ngoài.
Cô ấy nghĩ đến đây, không còn cách nào khác, cô ấy chỉ có thể đi từng bước một.
Đây là trong núi, tin tức căn bản không dễ dàng truyền ra.
Chỉ khi có việc gì đó để làm, bản thân mới có thể bình tĩnh lại.