Gương mặt Tiểu Vương đỏ bừng lên, cái tên này thật kinh khủng, cô căn bản không nói ra được!
Dù sao thì họ cũng là giả mà!
Đợi đến khi rời khỏi đây, mối quan hệ của họ sẽ trở lại như ban đầu.
Tiểu A dừng chân lại, trầm giọng nói: “Kỳ Lão là người rất nhạy bén, có thể nhìn ra bất kỳ sự thay đổi nào trong ánh mắt của em. Tiểu Vương, em có thể xem như vì cả đời này của Kỳ Lão đã cống hiến cho Tập đoàn tài chính Doãn Thị, để cho ông ấy có thể ra đi mà không để lại chút tiếc nào không?”
Tiểu Vương liền tự trách mình.
Đúng vậy, đúng vậy, mục đích mình đến đây không phải là để an ủi ông cụ này sao?
Làm sao có thể ích kỷ chỉ coi trọng tình cảm của bản thân mà bỏ qua ông cụ này chứ?
Không phải chỉ là xưng hô thôi sao?
Chỉ cần gọi là được rồi.
Mình còn vòng vo như vậy nữa, thật là hư quá!
Tiểu Vương nghiến răng nói: “Anh, Hạ Tử Sầm.”
“Hả? Anh Hạ Tử Sầm? Sao lại xưng hô như vậy chứ?” Tiểu A giả vờ kinh ngạc nhìn cô.
“Anh…Tử Sầm” Khi Tiểu Vương gọi tên anh ta, vành tai cô đỏ đến mức nhìn không ra, cô gái nhỏ thực sự không chịu nổi sự trêu chọc này của anh ta, chỉ gọi tên thôi mà đã ngại đến mức này rồi.
Quả nhiên là một cô gái chưa hiểu biết!
Tiểu A mừng rỡ nghĩ thầm trong lòng.
“Nếu em cảm thấy mình không gọi được, vậy thì cứ gọi anh là anh Hạ là được rồi.” Tiểu A trêu ghẹo cô gái nhỏ xong, cuối cùng cũng tỏ vẻ thương tâm mà buông tha cho Vương Uông đáng thương.
Quả nhiên, Vương Uông nghe xong liền thở phào một hơi: “Anh Hạ.”
Đúng là gọi anh Hạ thuận miệng hơn.
Tiểu A vươn tay bóp lấy khuôn mặt bánh bao mềm mại của Vương Uông, nói: “Sau này đừng quên nữa nhé!”
Nói xong Tiểu A tiếp tục đi về phía trước.
Vương Uông sững sờ, tại sao anh ta lại nói sau này không được quên chứ?
Bọn họ chỉ ở đây hơn nửa tháng, sau khi trở lại thành phố N, cũng sẽ không thay đổi sao?
“Đi thôi!” Tiểu A nhận thấy Tiểu Vương đang sứng sờ đứng một chỗ, quay đầu lại cười cười, vươn tay ra vẫy vẫy với Tiểu Vương.
Tiểu Vương ngẩn người đặt tay mình vào lòng bàn tay Tiểu A.
Cho đến khi đi được vài bước, Tiểu Vương mới nhận ra được mình vừa mới làm gì.
Tiểu Vương ngượng ngùng muốn rút tay về, nhưng Tiểu A đã giữ chặt, không cho cô có cơ hội rút ra.
Hai người cứ lặng lẽ bước đi như vậy, không một ai lên tiếng cả.
Nhưng bất kỳ ai cũng có thể cảm nhận được bầu không khí đã trở nên rất ngọt ngào, không khí càng ngày càng nóng lên.
Hai người họ đi hết một vòng từ lúc nào cũng không biết.
Mặc dù vẫn muốn tiếp tục đi bộ, nhưng họ cũng biết rằng thời gian đã không còn sớm nữa rồi.
Tiểu A bất đắc dĩ buông tay cô ra: “Em đi ngủ sớm một chút đi.”
“Anh cũng vậy nhé!” Tiểu Vương cúi thấp đầu trả lời anh: “Ngủ ngon.”