Bữa sáng thì muộn rồi, nếu như cô ấy tiếp tục không dậy, có thể bữa trưa sẽ phải thêm tiền.
Mộc Nhược Na duỗi eo, quyết định hôm nay buông tha cho mình.
Cô ấy thay một bộ áo dài giản dị, mái tóc dài xõa ra, lười biếng nhưng gợi cảm không thể tả.
Hôm nay cô ấy không dùng bữa ở căng tin mà đến một nhà hàng Ý ở dãy nhà bên cạnh.
Nhà hàng này không lớn, diện tích cửa hàng khoảng một trăm mét vuông, phong cách cũng bình dân.
Vì vậy, rất nhiều người đến ăn ở đây, có cả khách du lịch từ nơi khác đến cũng như cư dân địa phương.
Mộc Nhược Na yêu cầu một cái bàn dưới ô che nắng ở lối vào của cửa hàng, cô ấy đang đợi bữa ăn trong khi xem tạp chí.
Trong khi đang đọc tạp chí, cô nghe thấy tiếng ai đó chào mình: “Xin chào cô, ở đây không còn ghế thừa. Tôi có thể ngồi đây với cô được không?”
Mộc Nhược Na nhìn lên, mắt thường nhìn thấy đối phương: “Là cô? Tổng giám đốc Mộc Nhược Na?”
Mộc Nhược Na cũng nhận ra người bên kia, là ngôi sao Lâm Phong do Chu Nghệ đưa tới.
“Ừ.” Mộc Nhược Na không thích anh chàng này cho lắm, ngược lại còn cảm thấy rằng anh chàng này không mấy hóm hỉnh.
Lâm Phong kéo ghế ngồi đối diện cô ấy, nói: “Không ngờ lại gặp được cô ở đây, tổng giám đốc Mộc Nhược Na.”
Mộc Nhược Na gật đầu: “Chu Nghệ còn chưa quay lại sao?”
Lâm Phong dường như không muốn nhắc đến chủ nhân của mình trước mặt Mộc Nhược Na, mà chỉ nhàn nhạt đáp: “Có thể cô ấy đang bận chuyện gì đó.”
Mộc Nhược Na cũng không quen thuộc lắm với Chu Nghệ, cô ấy cũng chỉ gật đầu.
Mặc dù không thể làm quen với một số việc trong làng giải trí, nhưng cô ấy sẽ không can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của người khác.
Mọi người đều có quyền lựa chọn lối sống, và cô ấy luôn biết cách tôn trọng người khác.
Khi Lâm Phong nhìn thấy đồ ăn của Mộc Nhược Na được giao đến, anh ta liền gọi đồ ăn giống cô ấy.
“Tổng giám đốc Mộc Nhược Na thích đồ ăn ở đây sao?” Lâm Phong không biết nói gì.
“Cũng tạm được.” Mộc Nhược Na thờ ơ đáp: “Chủ cửa hàng này là người Ý, nên những gì cô ấy làm là khá ngon.”
Nói xong, Mộc Nhược Na ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Phong cao hứng chờ cô ấy nói, thêm gì đó liền nói thêm hai chữ: “Nói chung đồ ăn Ý tương đối đơn giản cũng không có quá nhiều phức tạp, cho nên khi ra ngoài chơi, tôi sẽ chọn món Ý, tự nhiên cảm thấy không còn món nào ngon hơn. Như món Nhật, quá tinh tế nên cần một tâm hồn thưởng thức thật tinh tế mới xứng đáng ăn món ăn tinh tế.”
“Chà, tôi cũng nghĩ vậy.” Lâm Phong cười nói: “Tuy nhiên, tôi thích món ăn Trung Quốc hơn! Có lẽ do đã quen. Tuy nhiên, luôn có những dịp tôi phải ăn những món khác”.
Mộc Nhược Na gật đầu, bày tỏ sự đồng thuận.
“Kỳ thực, tôi ăn rất ít.” Lâm Phong chủ động lại trò chuyện: “Chúng tôi phải đi quay phin, do đó không thể quá mập. bản thân trước ống kính sẽ béo lên khá nhiều, do đó lúc nào cũng phải tự kiềm chế bản thân. Nghĩ về điều đó, tôi thực sự ghen tị với tổng giám đốc Mộc. Cô có thể ăn bất cứ thứ gì mình muốn. Không cần phải lo lắng về điều gì cả.”
Mộc Nhược Na cười: “Cũng tạm ổn. Mặc dù đã ăn nhiều như vậy, nhưng bận bịu công việc, tính tới bây giờ vẫn mãi không tăng cân.”
“Tổng giám đốc Mộc không gầy một chút nào, rất đẹp.” Lâm Phong khen.
Mộc Nhược Na nhìn vào mắt Lâm Phong, chân thành và không giả tạo, như thể anh ta thực sự nghĩ vậy.