Mục lục
CÔ VỢ HỢP ĐỒNG BỎ TRỐN CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1628


Nơi này đã được dọn dẹp sạch sẽ từ trong ra ngoài, hoàn toàn không còn dấu vết của trận chiến ngày hôm đó, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì ở đây.


Khúc Tranh Minh đứng trước một cây hoa trà, sau khi tự tin ngắm nhìn nó rất lâu, mới hạ mệnh lệnh với người đứng cạnh mình: “Đem chậu hoa này tặng cho mợ chủ Doãn đi. Cô ấy thích nhất là hoa trà, Nhìn thấy chậu hoa nở rộ này, tâm tình của cô ấy cũng sẽ tốt lên.”


“Vâng thưa cậu chín.” Người ở phía sau cẩn thận từng chút một ôm chậu hoa trà được nuôi trồng chăm sóc đặc biệt lên, sau đó mang đi tặng cho Cố Hề Hề.


Đúng lúc này có người nhanh chóng bước tới từ một hướng, đứng bên cạnh Khúc Tranh Minh, nói hết những chuyện vừa xảy ra với Khúc Tranh Minh.


Trên mặt Khúc Tranh Minh liền lộ một chút kinh ngạc: “Thật sự rất giống cô ấy sao?”


Người thuộc hạ liền trả lời anh ta: “Vào buổi tiệc ngày mai là anh có thể biết rồi. Không thể nói là đặc biệt giống, nhưng mà lướt mắt nhìn qua, cũng có đến năm sáu phần giống nhau ạ. Nhưng chỉ là giống gương mặt thôi, không phải thần thái.”


Khúc Tranh Minh lập tức liền hiểu ra, cười nhẹ một cái: “Khí chất của cô chủ nhà họ Vân không thể bắt chước theo được đâu. Chỉ là, có thể giống đến như vậy, cũng đã là khó có được rồi. Xem ra cô ta nhắm trúng Mặc Tử Hân rồi, hahahaha, thú vị thú vị. Chuyện này, đừng can thiệp vào, đứng ngoài xem trò hay là được rồi.”


Đừng nhìn thấy Mặc Tử Hân giúp đỡ Khúc Tranh Minh, Khúc Tranh Minh sẽ không giúp Mặc Tử Hân vì mấy loại chuyện tình cảm này đâu.


Nói trắng ra, hai người bọn họ thật ra là đối thủ vô hình.


Ai bảo trong mắt Khúc Tranh Minh cũng có hình bóng của Cố Hề Hề chứ?


Chỉ là những tâm tư này, anh ta không thể để bất cứ ai phát hiện ra được.


Khúc Tranh Minh lại thở dài liên tục.


Tưởng anh ta là một tên lão làng mười mấy năm rong ruổi tình trường, không ngờ thế mà cũng có ngày bị đánh bại trong tay của một người phụ nữ chẳng được coi là quốc sắc thiên hương kia.


Cho dù cô ấy không phải là dạng phụ nữ sắc nước hương trời, nhưng sự phong nhã từ xương cốt thì những người khác còn kém xa.


Cuối cùng Khúc Tranh Minh cũng hiểu thế nào là điển cố tướng quân nổi giận dựng ngược cả tóc chỉ vì kẻ má hồng.


Nếu như Cố Hề Hề là người phụ nữ của anh ta, cho dù anh ta có phải bỏ cả cái mạng này, cũng sẽ không nhíu mày lấy một cái.


Hồng nhan họa thủy mà.


Khúc Tranh Minh lại thở dài một tiếng, lại nói với thuộc hạ của mình: “Đi hỏi xem bên mợ chủ Doãn còn cần thêm gì nữa không? Nhà họ Doãn cứu ông cụ nhà chúng ta, thì chính là khách quý của nhà họ Khúc, tuyệt đối đừng lơ là chậm trễ.”


“Cậu chín yên tâm, tôi đã cho người qua hỏi rồi ạ.” Tên thuộc hạ liền trả lời anh ta: “Mợ chủ nhà họ Doãn đúng thật là một phụ nữ mạnh mẽ, có thể trong lúc lâm nguy mà không hề sợ hãi còn chỉ hủy mọi việc, thật sự khiến người ta khó mà tin nổi cô ấy chỉ là một người phụ nữ yếu đuối.”


Nghe thấy thuộc hạ mình khen Cố Hề Hề, Khúc Tranh Minh mơ hồ có cảm giác trong lòng rất sảng khoái.


Người phụ nữ anh ta nhìn trúng, đương nhiên vô cùng ưu tú rồi!


“Cũng không xem xem cô ấy xuất thân ở chỗ nào.” Khúc Tranh Minh theo bản năng cười nói: “Đó là con gái nhà họ Vân. Thiên kim khó có được của nhà họ Vân đấy.”


Tên thuộc hạ dường như đã lấy được điểm của ông chủ, xem ra chỉ cần khen ngợi mợ chủ nhà họ Doãn thì cậu chín sẽ đặc biệt vui vẻ.


Từ đó, tên thuộc hạ này càng ngày càng vận hết nội lực để khen ngợi cô, nịnh cho Khúc Tranh Minh trong lòng như nở hoa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK