Dư Khiết buông tay ra, Tống Sĩ Triết lưu luyến nắm thêm một lát rồi mới buông ra. Anh giả vờ không có chuyện gì và tiếp tục cùng cô đi về phía trước.
Đây là khu du lịch nên đường ở đây cũng được sửa chữa rất tốt, hai người nhanh chóng trèo lên được đỉnh núi.
Trên đỉnh núi có một gian đình hình bát giác to vừa phải, bên trong có một chiếc bàn đá cùng sáu chiếc ghế đá, đúng là một nơi thích hợp để ăn trưa.
Tống Sĩ Triết đặt túi lên bàn rồi cùng Dư Khiết ngắm cảnh.
Từ trên đỉnh núi nhìn xuống, toàn bộ phong cảnh của trấn này có thể thu hết vào tầm mắt của bạn.
Có thể nhìn thấy một con đường cao tốc ở phía xa, con đường này nối thế giới cách biệt trong này với thị trấn náo nhiệt bên ngoài, bọn họ cũng có thể nhìn thấy ngôi nhà gỗ nhỏ của mình nằm trên sườn núi bằng phẳng.
Cây xanh bao phủ xung quanh, khung cảnh thật sự rất đẹp.
Một cơn gió núi thổi qua, lá cây xào xạc đung đưa khiến người ta không khỏi cảm thấy thư giãn, thoải mái.
Dư Khiết xoay người một vòng rồi quay lại vị trí ban đầu. Cô không kìm được thốt lên: “Có phải rất đẹp không?”
“Đúng vậy.” Tống Sĩ Triết nhìn Dư Khiết dịu dàng: “Nhưng em còn đẹp hơn.”
Dư Khiết mỉm cười: “Thật hiếm khi nghe được những lời như vậy từ miệng của tổng giám đốc Tống.”
“Nếu em muốn nghe thì về sau ngày nào tôi cũng có thể nói cho em nghe.” Tống Sĩ Triết hiểu được lòng mình rồi thì không có gì đắn đo, do dự nữa, anh quyết tâm theo đuổi bằng được Dư Khiết.
“Anh đang nghĩ kỹ chưa?” Dư Khiết cười nhẹ và nói: “Lý Tư đã nói với anh về một số việc mà trước đây tôi đã từng làm. Tôi không xuất thân từ một gia đình giàu có. Bố mẹ tôi đã ly hôn, hai người đều có gia đình riêng. Khi còn nhỏ, cuộc sống của tôi vẫn còn ổn định, nhưng từ khi trưởng thành, mọi thứ đều trở nên nguy hiểm, tôi như đang bước đi trên băng mỏng. Vì miếng ăn mà không không thể không bán đi…”
“Tôi biết, những gì em nói tôi đều biết cả.” Tống Sĩ Triết nhìn Dư Khiết kiên định: “Tôi không quan tâm. Không, nói đúng ra thì tôi cũng quan tâm. Nhưng điều tôi quan tâm là tại sao tôi lại không gặp em sớm hơn? Nếu gặp em sớm hơn, tôi sẽ không để cho em phải chịu nhiều cực khổ như vậy. Cho dù hai đứa bé kia đều là người thừa kế của nhà họ Mặc, nhưng như vậy có sao chứ? Nếu như có một ngày, nhà họ Mặc không để cho em ở trong nước nữa, tôi sẽ đưa em sang Úc. Ở bên đó cho dù nhà họ Mặc có quyền thế đến đâu thì cũng không thể quản được rộng như vậy. Huống hồ chủ tịch Mặc còn phụ thuộc vào em nhiều như vậy, làm sao anh ta nỡ để một trợ lý thân cận của mình đi như vậy? Sự thông minh, lạnh lùng, nhạy bén, quả quyết của em và tất cả những thứ khác nữa đều rất đẹp, rất hoàn hảo. Đến người khó tính như chủ tịch Mặc còn thấy em xứng đáng với vị trí trợ lý trưởng thì tôi có tư cách gì mà chê em không tốt?”
“Hơn nữa, tôi còn cảm thấy mình không xứng với em. Bởi vì em chưa từng yêu ai. Còn anh đã từng yêu rồi. Em chỉ bán một quả trứng của mình để đổi lấy ba bữa cơm. Còn anh, anh từng yêu mấy cô bạn gái, những gì anh làm cho họ cũng không kém gì chuyện em đã làm. Vậy nên nói ra tôi thấy rất chột dạ, một người giống như tôi cũng có thể xứng với một người ưu tú, xuất sắc như em sao? Nhưng tôi thấy mặc dù bản thân mình không đủ tốt, nhưng tôi có thể vì em để trở nên tốt hơn. Dư Khiết, cho tôi một cơ hội để tôi chứng minh sự quyết tâm và nỗ lực của mình được không?”
Dư Khiết không nhìn nữa, cô nói khẽ: “Anh còn biết nói chuyện hơn một người làm luật sư như tôi.”
“Tôi như vậy không phải là biết nói chuyện mà là mặt dày mày dạn cố tình bám lấy.” Tống Sĩ Triết khẽ cười: “Tôi cũng không nghĩ được mình sẽ có một ngày như hôm nay. Thật đấy, trước đây tôi là người rất tự phụ, tôi cảm thấy điều kiện của mình rất tốt. Gia thế, học vấn của tôi đều tốt, lại còn là người thừa kế của gia tộc. Tôi cảm thấy mình rất xuất sắc nên tự nhiên cũng trở nên kén chọn, tôi nghĩ một người phụ nữ ưu tú nhất trên thế giới này mới xứng được với mình.”