Mộc Nhược Na lẩm bẩm nói: “Không phải, bọn con không phải cố ý muốn dấu diếm.
“Jiro, con nói đi.” Thật ra giáo sư Mộc vẫn luôn vừa lòng với người con rể này, tuy hơi trung nhị một chút nhưng đối với vợ con thật sự không cần phải nói, trung trình không du, chưa từng có tâm tư hoa hoa thiếu gia, đối với bọn họ cũng rất tôn trọng, hiếu kính.
“Ba, là thế này.” Hirayama Jiro không am hiểu ăn nói nhưng không có nghĩa là không biết tự thuật một cách logic.
Sau đó Hirayama Jiro nói hết những chuyện xảy ra.
Anh nói: “Ba, con là bị hãm hại. Hơn nữa, ba xem, đây là báo cáo kiểm tra, con thật sự không chạm vào cô ta, con là trong sạch.”
Giáo sư Mộc nhìn báo cáo, biểu tình trên mặt hòa hoãn xuống.
Con rể tự nhiên là tốt.
Nhưng mà con gái, haiz, quá bướng bỉnh.
“Ba, chuyện của bọn con, bọn con sẽ xử lý.” Mộc Nhược Na không vui, nói: “Nhưng mấy ngày nay con không có tâm tình. Đã có tin tức của Mạc Dung, con phải nhanh chóng tới đó, hiện tại cô ấy đang có thai, sợ là có sơ xuất gì. Còn con và Jiro… Tạm thời sẽ không ly hôn.”
Có những lời này của Mộc Nhược Na, Hirayama Jiro mới có thể thở hất ra.
Không ly hôn là tốt rồi, không ly hôn là tốt rồi.
Giáo sư Mộc không tán đồng nhìn con gái, chuyện của con cháu, làm gia trưởng không cần can thiệp quá mức.
“Không ly hôn là được rồi, Mộc Tử mới ba tuổi, con thật sự nhẫn tâm nhìn thằng bé không có ba sao?” Giáo sư Mộc giáo dục con gái: “Huống hồ mấy năm nay Jiro đối với con như thế nào chẳng lẽ trong lòng con không ước lượng được? Thằng bé cũng là bị người tính kế, là người bị hại.”
Hirayama Jiro ra sức gật đầu.
“Đúng, đúng, đúng, anh cũng là người bị hại.”
Mộc Nhược Na nhỏ giọng nói: “Đã biết thưa ba, vậy con đây đi về trước.”
Nói xong, Mộc Nhược Na đứng dậy chuẩn bị đi.
“Anh đi cùng em.” Hirayama Jiro nhanh chóng đứng lên nói: “Anh có rất nhiều thuốc, Vân Mạc Dung trở lại có lẽ sẽ cần dùng.”
Mộc Nhược Na nghĩ nghĩ cuối cùng đồng ý.
Giáo sư Mộc thấy con gái và con rể đã bắt đầu làm lành, lúc này mới lộ ra tươi cười: “Như vậy mới đúng mà.”
Chờ Mộc Nhược Na và Hirayama Jiro trở lại, Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần đã mang Vân Mạc Dung trở lại.
Mộc Nhược Na vội vã vào bệnh viện, nhìn thấy Vân Mạc Dung bình thường, lúc này mới có thể yên tâm.
Vân Mạc Dung cười nhìn Mộc Nhược Na: “Nhược Na, làm cậu lo lắng rồi.”
Mộc Nhược Na bị một câu này làm cho rơi nước mắt.
Cô lung tung xoa nước mắt, liếc xéo Vân Mạc Dung một cái, nói: “Bị cậu hù chết rồi.”
Quả thực sốt ruột!
Cố Hề Hề và Vân Mạc Dung cùng nhau nở nụ cười.
Vân Mạc Dung cũng nghe nói chuyện của Mộc Nhược Na.