Thẩm Hiểu Tinh không đợi Thẩm Ngư xuống ăn sáng, anh ta nóng lòng muốn nói chuyện với ông.
Thẩm Khả Khả đi vào phòng tắm rửa thay quần áo xong, từ trên lầu đi xuống ngồi bên cạnh Đậu Miêu.
Đậu Miêu rót sữa bò cho cô ấy và rồi bưng bánh mì và trứng chiên qua cho cô.
Thẩm Khả Khả mỉm cười gật đầu: “Cảm ơn cậu.”
Sau đó hai người trao đổi một cái ánh mắt cậu hiểu mình hiểu, sau đó họ quay mặt đi và nói chuyện với những người khác.
Bọn trẻ đều muốn chứng tỏ sự tồn tại trước mặt Thẩm Khả Khả và Đậu Miêu.
Bởi vậy tự nhiên là biết gì nói nấy.
Những cô gái này đều đều là mười bảy mười tám tuổi không đến hai mươi tuổi, họ đều là con gái của Thẩm Ngư.
Bọn họ vội vàng hơn bất cứ ai khác, mong muốn thoát khỏi tầng lớp phía dưới và sớm một chút tiếp xúc đến chân chính tầng lớp thượng lưu.
Họ cũng rất rõ ràng rằng muốn có cơ hội này thì phải lấy lòng Đậu Miêu và Thẩm Khả Khả.
Bởi vì sau này dù có bước vào học viện quý tộc thì cũng phải dựa vào Thẩm Khả Khả.
Cho nên từng người đều phá lệ nói ngon ngọt, phá lệ ân cần với hai cô.
“Chị cả, hôm qua có quá nhiều người nên em không thể trò chuyện thật tốt với chị được. Em tên là Thẩm Hương Hương, năm nay mười bảy tuổi và em là sinh viên của trường trung học tư nhân Lâm Tư.”
Một cô gái trẻ cũng mở miệng giới thiệu về bản thân mình trước: “Em giỏi về piano, thư pháp và khiêu vũ.”
“Chị cả, tôi tên là Thẩm Thông Thông. Em cũng mười bảy tuổi, nhưng mà còn chưa tới sinh nhật, xem xét kĩ thì coi như mười sáu tuổi rưỡi. Em học trường trung học công lập, mặc dù không có năng khiếu gì đặc biệt nhưng em có thể thiết lập mối quan hệ với mọi người rất tốt.”
Những cô gái khác đều nhao nhao bắt chước theo mồm năm miệng mười giới thiệu bản thân.
Trong mắt bọn họ, Thẩm Khả Khả lớn hơn vài tuổi này quả thực chính là nắm trong tay quyền sinh sinh sát tương lai của bọn họ sau này.
Thẩm Khả Khả đặt chiếc bánh mì trên tay xuống, trong đáy mắt hiện lên vẻ phức tạp.
Hồi trước cô cũng đã từng là một thành viên trong bọn họ, hết sức muốn chứng minh giá trị của bản thân, kết quả chính mình lại trở thành kẻ bỏ đi.
Dù sao các cô ấy còn có mẹ ruột che chở, mà cô ngay cả mẹ ruột cũng không có. Thật đáng thương, nhưng cũng đáng buồn, Thẩm Khả Khả rủ mí mắt xuống, không tiếp lời nữa.
Mấy cô gái kia nói xong đều lúng túng dừng lại.
Thẩm Khả Khả ung dung ăn xong điểm tâm, lúc này cô mới lên tiếng nói: “Trước kia tôi cũng chưa từng thấy các cô, cũng không biết tình huống cụ thể của các cô.”
Thẩm Khả Khả vừa mở miệng, mấy cô gái lập tức lên tinh thần, nghiêm túc lắng nghe.
“Dù sao tôi cũng là chị cả của các cô, tôi vẫn phải lo nghĩ vì các cô.” Thẩm Khả Khả khuấy đều ly sữa bò, từ từ mở miệng nói: “Tiếc là dù sao tôi cũng chỉ là một trợ lý nhỏ bên người mợ chủ, không có bản lĩnh lớn như vậy, tôi tốn công sức cũng chỉ có thể xin một cơ hội đi học. Nhưng các người đều là em trai em gái tôi, tôi cũng không thể thiên vị ai hay hướng về ai, cho nên cuối cùng người nào rơi vào nhà ai còn phải xem biểu hiện của chính mọi người.”
“Đương nhiên nói thẳng ra là muốn xem địa vị của các người trong lòng bố như thế nào.” Thẩm Khả Khả ngước mắt lên nhìn mấy cô gái nhỏ đang lo sợ bất an, cô cố tình ác ý nói: “Thật ra thì trong lòng các người cũng biết chỉ có người có tác dụng đối với cái nhà này mới có thể khiến bố nhìn bằng con mắt khác. Cho nên việc các người phải làm không phải là ở trước mặt tôi chứng minh các người tốt bao nhiêu giỏi như thế nào, mà phải cho bố thấy được đầu tư vào các người có thể mang lên giá trị cống hiến trong tương lai cho nhà họ Thẩm hay không?”