Vân Mạc Dung nghe vậy liền chào hỏi: “Xin chào, tôi là Vân Mạc Dung, con dâu của nhà họ Giang.”
“Được được được, lúc hai người kết hôn với nhau, anh còn đang ở nước ngoài không kịp trở về, thật là thất lễ quá.” Người đó bắt đầu hàn huyên vài câu “Đi đường có thuận lợi không?”
“Thuận lợi lắm ạ, chỉ là tâm trạng của Dật Hải có vẻ không ổn lắm.” Vân Mạc Dung bình tĩnh nói: “Hy vọng anh có thể giúp em khuyên anh ấy một chút.”
“Năm đó sư phụ yêu thương cậu ấy nhất, chẳng trách cậu ấy đau lòng như vậy.” Người đó nói: “Anh chính là đàn anh lớn nhất, quan tâm chăm sóc đàn em là chuyện anh nên làm mà. Đừng đứng đây nói chuyện nữa, mau vào gặp vợ thầy đi, vợ thầy cũng đang rất đau lòng đấy.”
Một đám người không đứng lại nữa, nhanh chóng vào nhà thì gặp vài người của nhà họ Tô.
Mọi người chào hỏi đơn giản vài câu xong, cùng nhau đến gặp bà cụ nhà họ Tô.
Vân Mạc Dung đã chủ động xung phong giúp họ tiếp đãi những vị khách đến tham dự tang lễ.
Phải nửa giờ sau Vân Mạc Dung mới thuyết phục được nhà họ Tô.
Những năm còn trẻ, khi đối nhân xử thế, không thoát khỏi việc mắc phải sai lầm.
Đây chắc chắn là người con gái mà chỉ có nhà làm quan mới dạy dỗ ra được.
Vân Mạc Dung dành một chút thời gian để đến xem tình hình của Tưởng Dật Hải, cô ấy thở phào khi thấy tâm trạng của anh ta đã tốt hơn rất nhiều.
“Mạc Dung, anh đã khiến em phải lo lắng rồi.” Tưởng Dật Hải nhìn thấy Vân Mạc Dung thay mặt mình làm lễ báo hiếu cho vợ của ân sư thì rất cảm động, nắm lấy tay Vân Mạc Dung nói: “Lúc nãy sư nương còn nói, anh phải có tài đức như thế nào mới có thể cưới được một người vợ tốt như vậy đấy. “
“Chúng ta là vợ chồng của nhau, những việc như vậy thì có là gì đâu chứ?” Vân Mạc Dung bất mãn nhìn anh: “Nhà họ Tô xảy ra chuyện lớn như vậy, chân tay lúng túng không thể tránh khỏi sai lầm. Em chỉ là bồi đắp vào những chỗ còn thiếu sót thôi, làm gì giỏi như những gì mà họ nói chứ. Bây giờ người buồn nhất chính là sư nương, vậy nên anh hãy an ủi bà ấy nhiều hơn một chút. “
“Ừ.” Tưởng Dật Hải dịu dàng nhìn cô: “Anh sẽ không gục ngã đâu.”
Lúc này, bên ngoài có người đến mời Vân Mạc Dung.
Vân Mạc Dung vội vàng chạy tới để giải quyết sự việc.
Tuy cô không xuất thân từ nhà họ Tô, nhưng lại mang khí chất quý tộc, đối nhân xử thế dễ dàng nhẹ nhàng khiến không ít người khác âm thầm nghe ngóng một chút.
Khi nghe tin cô đến từ nhà họ Vân ở tỉnh Y, mọi người đều lộ rõ vẻ mặt đã hiểu ra mọi chuyện.
Con gái nhà họ Vân, không có gì lạ, không có gì lạ.
Dần dần, những người không biết phải làm thế nào trong nhà họ Tô bắt đầu tìm đến Vân Mạc Dung để lấy ý kiến.
Không cần biết mang vấn đề gì đến, Vân Mạc Dung đều có thể nhanh chóng đưa ra kết quả và phương án ứng phó, dần dần, thậm chí ngay cả người nhà họ Vân cũng đến hỏi ý kiến của cô.
Vân Mạc Dung chỉ biết rằng không bao nhiêu người trong nhà họ Tô mới có thể biết được chuyện này.
Chẳng trách mấy vị sư huynh lại bận rộn như vậy, thật sự là do nhà họ Tô nên đều bị dạy hư!
May mắn thay, khi Vân Mạc Dung nắm quyền kiểm soát, mọi thứ đã diễn ra một cách có trật tự.
Bà cụ Tô nắm lấy tay Tưởng Dật Hải, nói: “Nhóc con, năm đó chỉ thích một mình đại tiểu thư nhà họ Vân, Vân Nặc… Sau này Vân Nặc mất rồi mà con vẫn cưới con gái nhà họ Vân.”
“Sư nương, con xin lỗi vì những gì đã xảy ra khi đó.” Tưởng Dật Hải cả thấy có lỗi nói: “Là Dật Hải không biết tốt xấu.”